Ngọc Sanh quận chúa ngẩn ra chốc lát, mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt không vui, trầm giọng nói: “Diệp huynh, Ngọc thái tử đã chịu thua, vì sao ngươi còn muốn giết hắn?”
Diệp Húc tâm niệm vừa động, đỉnh đầu chân nguyên hình thành kim vân, từ trong đó bay ra một con kim giao dài hẹp, đem những thứ cất giấu trong ngọc lâu của Ngọc thái tử, kể cả này khối Bảo Sơn ấn hết thảy lấy đi, mỉm cười nói: “Quận chúa, ta đã đắc tội hắn, nếu như lại buông tha hắn, ngươi cho rằng hắn sau này tìm được cơ hội có bỏ qua cho ta không?”
Hắn nhẹ giọng cười nói: “Cùng loại người này liên thủ, ta làm sao có thể yên tâm giao phía sau cho hắn.”
“Không yên tâm giao phía sau cho hắn, ngươi liền muốn giết hắn?” Ngọc Sanh quận chúa có chút tức giận, nói.
Diệp Húc gật đầu: “Không sai.”
Ngọc Sanh quận chúa còn định nói thêm, đột nhiên chỉ nghe Chu Bất Quần cười ha ha, điềm nhiên nói: “Giết được hảo, giết được hảo! Quận chúa, loại người này, mở miệng là một tiếng đê tiện nhân chủng, ngay cả chúng ta, trong mắt hắn đều là đê tiện nhân chủng, giết cũng đã giết rồi, hắn không đáng cho quận chúa vì hắn mở miệng.
Nhâm Lệ mặt mỉm cười, gật đầu nói: “Nếu như Diệp huynh không giết hắn, ta sớm muộn gì cũng sẽ giết hắn.”
“Có hắn đơn giản sẽ phá hỏng đoàn kết giữa chúng ta, loại người này, giết là tốt nhất.”
Thái Thiệu Kiệt mỉm cười nói: “Bất quá để khiến cho ta có chút hứng thú chính là, Diệp huynh thực lực xác thực cực kỳ tinh thâm, nếu như ngươi không đánh lén thì Diệp huynh có mấy phần nắm chắc sẽ xử lý được Ngọc thái tử?”
Ngọc Sanh quận chúa thở dài một tiếng, biết rõ Ngọc thái tử nhân phẩm quá kém, nếu như giữ lại hắn, nhất định sẽ làm tiểu đoàn thể này của mình sụp đổ.
Nghe thấy Thái Thiệu Kiệt nói thế, trong nội tâm nàng cũng có vài phần nghi hoặc, cao thấp dò xét Diệp Húc.
Nàng nguyên bản phán đoán Diệp Húc là tam phẩm vu sĩ, chiếm cứ vu bảo, vu pháp cùng kinh nghiệm tam phẩm, nhưng không ngờ Diệp Húc rõ ràng có thể đơn giản xử lý Ngọc thái tử, phải biết rằng Ngọc thái tử là tứ phẩm vu sĩ, nếu như chính diện giao chiến thì cho dù là nàng cũng phải mất một phen công phu mới có thể đem Ngọc thái tử loại bỏ.
Bởi vậy nàng cũng có chút hoài nghi, Diệp Húc có phải là che giấu thực lực hay không.
Bạch Uyển Quân mục quang chớp động, hiếu kỳ dò xét Diệp Húc.
Mọi người tại đây cũng biết Diệp Húc là dựa vào đánh lén, một phát bắt được đầu lâu của Ngọc thái tử, sau đó ngạnh sanh sanh đem đầu của hắn bóp nát, nhưng đối với thực lực chân chánh của Diệp Húc thì trong lòng vẫn còn có hoài nghi, thậm chí đến cô nàng lãnh đạm Bạch Uyển Quân cũng động lòng hiếu kỳ.Diệp Húc khiêm tốn nói: “Chính diện giao phong, ta có bảy thành nắm chắc diệt trừ hắn.”
Những lời này của hắncũng không có nói quá, thậm chí còn có chút giấu bớt đi rồi.
Hắn tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công tới tầng thứ chín, hoàn toàn có thể nói đã đạt tới trình độ không tưởng, thậm chí đến cả Đại Diễn thần chung tàn phiến cũng không thể làm gì được hắn.Ban đầu ở Dã Lang cốc, Diệp Húc đấu cùng bọn Mộng Xảo Vân, Liễu Như Nhứ có dùng Đại Diễn thần chung tàn phiến, đem đám cao thủ Hỗn Nguyên kỳ này hết thảy luyện chết, thậm chí đến cả dãy núi trong Dã Lang cốc đều bị chấn đến bật lên, hủy hoại chỉ trong chốc lát, chính hắn tuy bị thương thế nghiêm trọng, nhưng như trước không đủ để trí mạng.
Khi đó Diệp Húc liền ý thức được, thân thể của mình đã cường hãn đến mức không thể tưởng tượng.
“Bảy thành nắm chắc sao ...”
Bạch Uyển Quân tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm yên lặng nói: “Ta cũng chỉ nắm chắc bảy thành!”
Ngọc Sanh quận chúa cũng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: “Ta có mười phần nắm chắc, có thể đem Ngọc thái tử diệt trừ, thậm chí không để cho hắn đào tẩu, Diệp Thiếu Bảo dung tam phẩm xác thực không đủ để hình dung thực lực của hắn, nhục thể của hắn quá mạnh mẽ, hẳn là tứ phẩm mới đúng, nói không chừng có khi là tứ phẩm rưỡi cũng nên!”
Nàng nhìn thấy Diệp Húc diệt trừ Ngọc thái tử, liền biết thiếu niên này vô pháp vô thiên, bất quá dùng thực lực của mình, còn có thể áp chế được hắn.
Nàng lại không biết, bảy thành mà Diệp Húc nói là chỉ khi hắn không hề sử dụng đến Đại Diễn thần chung tàn phiến mà thôi, nếu là vận dụng Đại Diễn thần chung tàn phiến, dùng thần chung ma âm, một kích liền có thể đem Ngọc thái tử chấn vỡ.
Chu Bất Quần mục quang lập loè, đột nhiên ha ha cười nói: “Pháp môn rèn luyện thân thể của Diệp huynh, nhất định cực kỳ cao minh. Không biết cùng Ma Hỏa luyện kim thân pháp môn của ta, ai mạnh ai yếu?”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Chu huynh muốn thử một lần không?”
Chu Bất Quần lắc đầu, hiển nhiên cũng không đủ nắm chắc là sẽ hơn hắn.
Ngọc Sanh quận chúa mục quang không khỏi lại rơi lên trên người tên béo này, hôm nay nàng ý thức được chỗ mạnh của thân thể Diệp Húc, trong nội tâm bất giác đem phẩm giai của Diệp Húc tăng lên một cấp bậc, mà Chu béo cũng có một môn luyện thể thuật cực kỳ cường hãn, làm cho nàng đối với tên mập tiếu lí tàng đao này cũng có đánh giá cao hơn.
“Chu Bất Quần phẩm giai hẳn là cũng không phải tam phẩm, thấp nhất cũng là tứ phẩm, những người mà ta tìm được này, ai cũng không thể khinh thường ...” Nàng thầm nghĩ trong lòng. Quý Khang đối Diệp Húc triệt để tâm phục, thầm nghĩ: “Đây mới thực sự là ngoan nhân, khó trách giáo chủ đối với hắn coi trọng như thế.”
Giờ phút này, đã có bảy tám trăm vu đạo cao thủ dũng mãnh vào bảo hồn giới trong Thiên Ma Sách, lập tức không gian phương viên mấy trăm dặm này khắp nơi đều là một mảnh thanh âm sát phạt, không biết có bao nhiêu nhân vật thiên tài đang chết đi.
Cơ hồ mỗi qua một hơi thời gian, liền có mấy người chết thảm.