Đám người Ngưu Đức vừa mới ngồi xuống, lại có thêm vài luồng khí tức càng đáng sợ hơn từ hướng đông truyền tới. Chỉ nghe một người cười nói: “Tần công tử đại hôn, Ngũ Độc giáo ta thân là Lĩnh Nam nhất mạch, đồng khí liên chi, cũng nên đến chúc mừng.”
“Ngũ Độc giáo?”
Diệp Tư Đạo hốt nhiên động dung, thần thái có chút bất an.
Phương Vạn Hào vội hỏi: “Ông thông gia, chuyện này là sao?Ngũ Độc giáo lai lịch thế nào?”Lão cũng chưa từng nghe nhắc đến Ngũ Độc giáo, biết Diệp Tư Đạo là người lịch duyệt, cho nên lúc này mới hỏi y.
Diệp Tư Đạo ánh mắt chớp động, trầm giọng nói: “Ngũ Độc giáo là một thế hệ ma giáo ở Lĩnh Nam, xưa nay hoành hành bá đạo, ác danh vang xa,hễ động một chút là giết người. Chẳng lẽ trong Diệp gia có người đắc tội với Ngũ Độc giáo, nay họa đã tới cửa?”
Liễu Châu tam đại thế gia gia chủ sắc mặt đều tái nhợt, sóng vai đứng chung một chỗ. Chu Văn Thanh cười lạnh nói: “Cho dù là ma giáo, chúng ta cũng phải đấu một trận! Lão phu đời này cũng chưa từng sợ ai…”
Bách Hoa cung Nghiêm Lệ Dung cùng với mấy nữ đệ tử, và đám người Ngưu Đức hết thảy đứng lên, Nghiêm Lệ Dung cười vang nói: “ Vị Ngũ Độc giáo sư huynh này, Tần công tử thành thân, cũng là chuyện nhà của Ngũ Độc giáo các ngươi, các ngươi tới trễ một bước, Bách Hoa Cung bọn ta ở Thanh Châu, so với các ngươi còn muốn tới sớm hơn. “
Trên không trung truyền tới tiếng cười sang sảng:”Không phải bọn ta tới trễ,mà do nghe nói có người muốn gây bất lợi cho Tần công tử, cho nên chúng ta trước tiên tìm bọn chúng xử lý sạch sẽ, sau đó mới đến đây, bởi vậy mới đến chậm một bước.”
Nghiêm Lệ Dung hơi biến sắc,biết chữ “ xử lý” trong miệng người này, quá nửa là đem đối phương tiêu diệt sạch sẽ.
Nàng nghĩ thầm: “Mấy kẻ này đến vào ngày đại hôn của Tần công tử, quá nửa là kẻ thù của Diệp đà chủ. Mà Diệp đà chủ tại sao vẫn chưa tới?”
“Lão già râu quai nón ở dưới kia, đúng đúng, ta nói chính là ngươi. Lão tử xem ngươi vẻ mặt khó chịu, không lẽ muốn động thủ?” Từ trên không trong khuôn viên Diệp phủ bỗng truyền đến một thanh âm vừa hào hùng vừa hung tợn.
“Lão già râu quai nón?chẳng lẽ là lão tử?Lão tử lúc nào đắc tội với Ngũ Độc giáo?”Chu Văn Thanh ngẩn ngơ, mặt hơi biến sắc, trong lòng chưa đánh đã sợ.
Diệp Tư Đạo sắc mặt cổ quái,đề tỉnh lão: “Chu lão ca, nghe thanh âm người kia thì hình như là tiểu tử kia của nhà huynh.”
Chu Văn Thanh cũng chỉ cảm thấy thanh âm kia có chút quen tai. Nghe lão đề tỉnh, mới đột nhiên tỉnh ngộ,nổi giận quát: “Thế Văn, cút xuống đây cho lão tử ta.”
“Lão đầu tử ngẩng đầu gân cổ, trung khí mười phần, xem ra sức khỏe không tệ…”
Chu Thế Văn đĩnh đạc từ không trung hạ xuống, hướng Chu Văn Thanh đi đến, vẻ mặt cười nịnh, rồi cười ha hả nói: “ Gia gia, lão tử vừa rồi có phải đã làm người sợ té đái vãi phân không?”
“Lão tử bị dọa đến té đái vãi phân?ha ha, đúng là tức cười …”
Chu Văn Thanh mang mặt mo, không nén được giận, kéo hắn lại đánh một trận tới tấp. Chu Thế Văn vội vàng xin tha:”con sai rồi, ở trước mặt mọi người xin người chừa cho con chút thể diện. Dù sao giờ con cũng là một nhân vật có tầm cỡ…
Đừng đánh vào mặt!còn đánh nữa ta đánh trả a…”
Chu Văn Thanh giận quá, đem hắn hung hăng tẩn một trận.
Phương Thần cũng hạ thân xuống Diệp phủ, hướng Phương Vạn Hào hành lễ, rồi lẳng lặng đứng ở phía sau lão. Phương Vạn Hào càng thấy càng mừng. Phương Thần hiện giờ tu vi không ngờ đã ngang với lão, đạt tới Hạo Nguyệt trung kỳ. Phải biết rằng Phương Thần lúc rời Liễu Châu chỉ mới là một tiểu vu sĩ vô danh. Sau nửa năm quay lại không ngờ tu vi đại tiến, còn hơn cả mấy chục năm khổ tu!
Cùng xuống với bọn chúng còn có hai người. Người cầm đầu là một lão giả tuổi ngoài sáu mươi, bất luận gặp ai đều mỉm cười, bộ dáng rất dễ thân cận.
Diệp Tư Đạo thấy bọn họ và Chu Thế Văn, Phương Thần cùng nhau đến, lập tức yên tâm, đưa mắt cho Diệp Tần.
Diệp Tần hiểu ý, liền bước lên phía trước chắp tay nói: “ Xin hỏi lão tiên sinh tôn tính đại danh? “
Lảo giả kia mỉm cười nói: “Lão phu…à à !lão phu họ Xuân, tên Dịch Thủy, là trưởng lão của Ngũ Độc giáo. Nghe nói hôm nay là ngày đại hôn của Tần công tử, đặc biệt đến đây chúc mừng, xin dâng chút lễ mọn.”
Cố Ngôn Chi đứng ở phía sau hắn, liền bước lên phía trước một bước, tế khởi ngọc lâu, lấy ra từng kiện đồ vật, cười nói: “ Tần công tử đại hỷ. Ngũ Độc giáo ta là Lĩnh Nam tiểu giáo phái, không có gì quý giá. Nghe nói công tử đại hôn, đặc biệt dâng lên vu bảo mười kiện, vu binh một trăm kiện, bốn tầng tâm pháp một bộ, tỏ chút tâm ý.”
Diệp Tần trong óc ông ông, nghe không rõ hắn đang nói cái gì, chỉ vội vàng cảm ơn, mời bọn họ ngồi xuống.
Tất cả tân khách đều hít một ngụm khẩu khí, mười kiện vu bảo, một trăm kiện vu binh, hơn nữa bốn tầng tâm pháp một bộ. Ngũ Độc giáo ra tay rộng rãi như vậy, gần như bằng với tài phú của cả Tam Đại Thế Gia.
“Muội phu!”
Chu Thế Văn tiến lên, nét mặt không chút hảo ý đánh giá Diệp Tần, trong tay cầm một kiện vu bảo, cười hắc hắc nói: “Kẻ làm ca ca này không có thứ gì tốt, cũng tặng ngươi một kiện vu bảo. Kỳ thực, muội muội của ta nên gả cho Thiếu Bảo, đáng tiếc tên tiểu tử kia chết sống gì cũng không chịu, tiện nghi cho ngươi rồi…”
Phương Thần cũng bước tới tay cầm một kiện vu bảo, vẻ mặt bình đạm nói: “Tỷ phu, tiểu đệ không có gì để bày tỏ kính ý, cũng xin tặng một kiện vu bảo.”
Hai tên này đi theo Diệp Húc cướp đoạt khắp nơi, thu được không ít bảo vật, cũng đã có một khoản tiền tài phi nghĩa.
“ Thiếu Bảo đâu? “ Chu Thế Văn ngẩng đầu nhìn chung quanh.