“Diệp Thiếu Bảo nếu khôi phục tu vi trước kia, ta còn sợ hắn ba phần, nhưng hiện giờ, lão nô giết hắn cũng như bop chết một con gà mà thôi!
Phương Hòa ngạo nghễ nói.
Diệp gia nội phủ, võ trường. Diệp gia đệ tự tập trung một chỗ, mấy người nói khẽ với nhau.
“Thương thế của phế vật kia thật sự khỏi rồi sao?”
Diệp Bân nhìn chưởng ấn trên mặt dk, nghiên cứu một lát, suy tư nói: “Hắn bị chấn đoạn kinh mạch, tu vi bị phế, như thế nào có khả năng khỏi hẳn nhanh như vậy?”
Diệp Phong hổn hển nói: “Nhị ca, hiện tại không phải vấn đề đó chính yếu, tiện nô kia thương thế khỏi hẳn như thế nào ta không cần quan tâm. Mà là tiện nô kia rất nhanh có thể đứng trên đầu chúng ta rồi! Nếu hắn lại đạt được sự coi trọng của gia tộc, sẽ bỏ qua chúng ta thì sao?”
Đám người Diệp Kiên sắc mặt thảm đạm, bọn họ bỏ đá xuống giếng khi thấy Diệp Húc gặp nạn, dùng mọi cách đùa cợt nhục nhã, thậm chí còn đuổi Diệp Húc ra khỏi nội phủ, chiếm phòng ở của cha mẹ hắn lưu lại. Nếu Diệp Húc được gia tộc coi trọng lại lần nữa, lấy tính cách của hắn, khẳng định bọn họ sẽ ăn quả đắng!
Diệp Bân cũng nhăn mặt cau mày, đau khổ suy tư, đột nhiên cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, vậy hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, xử lý hắn đi!”
Diệp Phong, Diệp Kiên cùng hoảng sợ, thất thanh nói: “Nhị ca, ngươi điên rồi! Nếu bị gia tộc tra ra người giết hắn là chúng ta, tuyệt đối chỉ có con đường chết!”
Diệp Bân bộ mặt dữ tợn nói: “Hắn bây giờ còn là gia nô, cho dù chết cũng không có người để ý tới! Hơn nữa, lão lục, lão cửu, tiện nô kia nếu lại đứng trên đầu chúng ta. Các ngươi cho rằng chúng ta còn có ngày ngẩng đầu lên sao?”
Đám người Diệp Phong trầm mặc, đột nhiên cười nói: “Nhị ca nói đúng, tiện nô kia phải chết, không chết, chúng ta cả đời này đừng mơ tưởng có ngày ngóc đầu lên!”
Diệp Bân hừ lạnh một tiếng nói: “Tiếp qua vài ngày tới sẽ là lễ săn thú, tất cả đệ tử tam đại vu hoang thế gia mãn mười hai tuổi đều phải tham gia, tất cả phải đi vào trong Bách Man Sơn thí luyện săn bắt yêu thú. Lão thất tuy rằng bị bắt làm nô, nhưng tên của hắn vẫn còn trên gia phả, bởi vậy lần lễ săn thú này, hắn cũng sẽ tham gia!”
Mấy người liếc nhau, cùng nhìn ra quyết tâm của đối phương.
“Bách Man Sơn, lễ săn thú, chính là tử kỳ của Diệp Thiếu Bảo!”
Diệp gia mã trường, Diệp Húc lẳng lặng đứng trên mặt cỏ, hai mắt nhắm lại, từ từ thổ nạp.
Bỗng nhiên đôi mắt hắn mở ra, con ngươi tối đen như mực giống như điểm lên ngàn vạn hàn tinh rực rỡ. Hắn nâng chân phải đạp mạnh lên trên mặt đất, lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra. Mặt cỏ dưới chân kịch liệt run rẩy, lấy chân của hắn làm trung tâm, một vòng sóng gợn cuốn ra ngoài, khí lãng mênh mông!
Bảy khối đá nặng hơn chục cân trên mặt cỏ không ngờ bị dư uy của một cước này hất lên trên cao cao. Ánh mắt Diệp Húc chuyển lạnh, bất tay khinh đạn, chỉ phong rít gào đánh trúng số loạn thạch này, bảy khối đá lớn ầm ầm tan nát, bụi mù tràn ngập!
“Hay!”
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng tán thưởng. Diệp Húc mở to mắt, chỉ thấy Mã Tam Bảo đã tới cách đó không xa. Tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ tán thưởng.
“Thất gia, Vô Tướng Kiếp Chỉ, vô hình vô tướng, dũng mãnh bá đạo! Tốc độ tăng trưởng tu vi của ngươi quả thực làm cho người ta phải giật mình kinh hãi!”
Mã Tam Bảo chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, vuốt cằm nói: “Lấy thực lực của ngươi hiện giờ, đủ có thể đứng hàng đầu trong lớp đệ tử tông thất! tu vi cao hơn ngươi, không vượt quá năm người!”
“Trường chủ quá khen.” Diệp Húc mỉm cười nói.
Tiến cảnh tu vi của hắn đích xác là rất khủng bố, sau trận chiến bên sông Thanh Thủy tới nay mới chỉ có bốn ngày. Tu vi của hắn đã tới Thương Minh Luyện Thể quyết lục trọng, số lượng mây tím bên trong đan điền của hắn do Thương Minh chân khí tạo thành cũng đạt tới hơn 390 đóa!
Từ khi tu vi của hắn bị phế cho tới bây giờ, không tới một tháng, đã trùng tu Thương Minh Luyện Thể quyết lại lục trọng, loại tốc độ tu luyện khủng bố này, nói ra sợ không có người tin tưởng.
Mặc dù là trước đây, Diệp Húc đã mang trên mình cái tên kỳ tài ngút trời, nhưng luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới lục trọng cũng mất gần bốn năm thời gian!
“Nếu không phải tòa bạch ngọc lâu trong đan điền, đừng nói là tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới lục trọng, chỉ sợ bây giờ ta còn nằm trên giường bệnh!”
Diệp Húc khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu không có tòa bạch ngọc lâu này, lúc này ta đã là vu sĩ…”
Mã Tam Bảo cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, nhàn nhạt nói rằng: “Thất gia, ngày mai chính là lễ săn thú, tất cả đệ tử tông thất tròn mười hai tuổi đều phải tham gia. Thương thế của ngươi mới khỏi, nếu không muốn tham gia, Mã mỗ có thể tới phủ chủ nói hộ ngươi một câu.”
Diệp Húc nao nao, lễ săn thú là ngày hội khảo nghiệm tu luyện của đệ tử tam đại thế gia. Xâm nhập vào Bách Man Sơn, săn bắt yêu thú, coi như là một hồi thử luyện, chọn lựa ra đệ tử xuất chúng, trọng điểm bồi dưỡng.
Hắn lần đầu tiên tham gia lễ săn thú, chính là trổ hết tài năng trong ngày hội ngày, đạt được coi trọng của diệp phủ Diệp Tư Đạo, trở thành thiên kiêu chi tử của Diệp phủ.
Diệp Húc nhớ lại chuyện vũ, tâm tình kích động, hào khí đột nhiên sinh ra, cười ha ha nói: “Trường chủ, đa tạ ý tốt của người! lễ săn thú này, ta không thể không tham gia!”
Mã Tam Bảo liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không bị hào khí của hắn thuyết phục, thản nhiên nói: Ngươi phải cẩn thận Phương gia, và những huynh đệ đồng tông của ngươi.”
Diệp Húc gật đầu chấp nhận, nguy hiểm không chỉ tới từ yêu thú Bách Man Sơn, có đôi khi người còn nguy hiểm hơn yêu thú gấp trăm lần!
Trước đây, hắn một lòng tu luyện chuyên tâm võ đạo, không biết lòng người hiểm ác, mà hiện giờ lại vô cùng thấu hiểu.