Mục Thiết Sơn chú ý đến hai người Chu Thế Văn và Phương Thần, ánh mắt chớp động, thầm nghĩ: “Hai người này không biết từ chỗ nào chui ra, nói chuyện có vẻ nho nhã, lại nghèo kiết xác. Tu vi bọn họ không cao, cả đầu đều là trừ ma vệ đạo, thật sự là đần độn đến buồn cười ạ. Nhưng mà, để bọn chúng thay ta tiếp Diệp Húc, để ta hoãn lại khí, rồi trấn áp hắn sau!”
Hắn nghĩ đến đây, lập tức bay hướng hai người kia: “Hai vị huynh đài nghĩa bạc vân thiên, Diệp lão ma liền tạm thời giao cho hai người!”
“Không dám, không dám! Mọi người trừ ma vệ đạo, đều là chiến hữu trên cùng chiến tuyến, đương nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau!” Chu Thế Văn một thân chính khí cuồn cuộn, hiên ngang lẫm liệt nói.
Diệp Húc truy sát theo sau, đại kỳ cuốn động, cười lạnh nói: “Hai tên tiểu vu sĩ Chân Nguyên kỳ cũng dám ngăn trở ta? Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết!”
Mục Thiết Sơn không dám đón đỡ, lập tức bay qua bên người Chu Thế Văn và Phương Thần, thầm nghĩ: “Tu vi hai người này, nếu liều mạng với Diệp Thiếu Bảo, chắc chắn một kích sẽ chết, nhưng bọn chúng chết, cũng có thể để ta ra tay, thong dong đối phó Diệp Thiếu Bảo!”
Hắn vừa mới bay đến sau lưng Chu Thế Văn và Phương Thần, đột nhiên trong tay Chu Thế Văn xuất hiện một mặt cờ đen lớn, lạnh lùng nói: “Diệp lão ma nhận lấy cái chết đi!”
Trong cờ đen, vô số độc trùng quái dị kêu lên, từ trên mặt trào ra, có rắn độc, rết dài đến mấy trượng, có bọ cạp, nhện to như cái bàn, rất nhiều, đủ mọi chủng loại, gần như trong nháy mắt chui vào cơ thể Mục Thiết Sơn!
Đó là Bách Độc Phiên, luyện chế hồn phách độc vật tu luyện thành tinh, hữu hình vô chất, làm người ta khó lòng phòng bị!
Cùng lúc đó, Phương Thần quát lên một tiếng, đột nhiên một quả tim cực lớn hiện lên phía sau, đập thình thịch, đỏ tươi vô cùng, trong trái tim tám cành xúc tu thò ra, đâm vào trong thân thể Mục Thiết Sơn!
Quả tim này không phải là ảo ảnh, mà rõ ràng là trái tim một con đại yêu Hạo Nguyệt kỳ, bị Phương Thần lấy Huyết Ma Nguyên Hồn đại pháp tế luyện thành vu bảo, lực công kích sắc bén hơn những vu pháp trước đây của hắn không biết bao nhiêu lần.
Thân hình Mục Thiết Sơn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt lại, đồng thời thân thể bị độc tố của độc vật trong Bách Độc Phiên xâm nhập, nhanh chóng hư thối.
Hắn vừa giận vừa sợ, lập tức phát động chân nguyên, chỉ thấy từng yêu hồn độc vật bị bức ra khỏi cơ thể hắn, thậm chí xúc tu của Huyết Ma Nguyên Hồn đại pháp cũng bị đứt thành từng khúc.
“Các ngươi muốn chết!”
Hắn vẫn là lần đầu tiên bị thiệt thòi lớn như vậy, thân thể hư thối, chân nguyên cũng bị hấp thu hơn một nửa, thực lực bị tổn hại lớn.
Mục Thiết Sơn tức giận quát lớn, xoay người muốn đối phó với hai người. Diệp Húc không ngờ đã ôm lấy Thiết Huyết Chiến Kỳ dùng sức nhảy tới, “Bá” một tiếng quấn lấy hắn.
Đại kỳ dùng sức quấn lấy, gắt gao cuộn chặt lấy hắn, làm cho xương cốt quanh thân hắn vang lên những tiếng lách cách, giống như nứt ra từng khúc vậy.
Đương! Đương! Đương.
Tiêu Trường Thanh nhanh chóng bay tới, mười hai khẩu chuông vàng ầm ầm chấn động. Một khẩu lại một khẩu liên tiếp đánh tới ba người. Chúng con chưa tiếp cận đã chấn cho Chu Thế Văn cùng Phương Thần hai người thất điên bát đảo rồi. Đây là uy lực của cường giả Hỗn Nguyên kỳ, không phải một vu sĩ chân nguyên kỳ có thể bằng được.
Diệp Húc song chưởng rung lên, hoành thân chắn trước hai người, một khẩu chuông lớn đánh thẳng vào hậu tâm của hắn, rầm rầm bị nát bấy.
Phía sau hắn đột nhiên dâng lên nguyên khí đai nhật như luân. Vô số giao long chen chúc lao ra, bao phủ lấy Tiêu Trường Thanh.
Diệp Húc ngăn trở Kim Chung Thập Nhị Biên công kích, không rảnh huy động Thiết Huyết Chiến Kỳ. Mục Thiết Sơn lập tức thoát thân lao ra, cao thủ Quỷ Vương tông này không ngờ toàn thân xương cốt vỡ vụn, vậy mà vẫn không thể chết được, hiển lộ ra thực lực hùng mạnh của hắn.
Mục Thiết Sơn phun ra một ngụm máu tươi, mảnh liệt quát lên một tiếng, trường hà chân nguyên trên đỉnh đầu khởi động. Một con quỷ vương nhanh chóng ngưng kết thành hình, hắn không ngờ tính toán liều mạng, cũng phải kéo theo ba người Diệp Húc đệm lưng!
“Mục huynh, ngươi không có bất luận cơ hội gì.” Diệp Húc mặt đầy vẻ thương hại, khẽ lắc đầu, thả người dựng lên nhảy tới đỉnh đầu của hắn. Bàn tay úp xuống, làm cho con quỷ vương này lập tức tan nát.
Xuy!
Tám cái xúc tu đâm phá làn da của Mục Thiết Sơn, Huyết Ma Nguyên Hồn nhảy lên thùng thùng, nhanh chóng rút ra tinh khí toàn thân hắn.
Chu Thế Văn huy động Bách Độc phiên, vô số độc vật yêu hồn nhảy vào trong cơ thể Mục Thiết Sơn, khiến cho cốt nhục của hắn nhanh chóng hư thối tan rã.
“Ta không phục, Diệp Thiếu Bảo, ta không phục!” Hắn giận dữ, tuy rằng là đèn dầu sắp cạn nhưng khí thế vẫn bức người, phẫn nộ quát.
Diệp Húc lắc đầu nói: “Ta có bằng hữu, ngươi không có, cho nên ngươi thua không oan. Nếu ngươi và Tiêu Trường Thanh liên kết lại giết ta, làm sao ta thoát được?”
Tiêu Trường Thanh chết trong tay Mục Thiết Sơn, bị hắn luyện hóa thành thi, tuy rằng vẫn là hai đại cao thủ Hỗn Nguyên kỳ như trước. Nhưng dù sao thiết thi còn xa mới linh hoạt bằng người sống chân chính.
Nếu Mục Thiết Sơn thật sự liên kết với Tiêu Trường Thanh đối phó với Diệp Húc. Cho dù có Chu Thế Văn và Phương Thần tương trợ, kết cục chỉ có thể là thua mà thôi.
Mục Thiết Sơn trừng lớn con mắt, chân nguyên trường hà trên đỉnh đầu ngày càng nhỏ, thân thể dần dần hóa thành nước, cười lạnh nói: “Bằng hữu sao? Người trong ma đạo, không cần bằng hữu…”
Hắn còn chưa dứt lời liền mất mạng rồi, thân hình hoàn toàn hư thối, chỉ để lại một bộ quần áo từ trên không tà tà rơi xuống.
Rầm rầm!
Ngọc lâu của hắn bị linh quang phân giải, ngọc lâu sáu tầng khi phân giải tản mát ra uy thế khổng lồ. Một đạo linh quang bay lượn khắp nơi, tan rã giữa trời đất, thật lâu mới xong.
Trong ngọc lâu, tài liệu giống như núi nhỏ hết thảy rơi xuống. Ba người nhìn xem ánh mắt đăm đăm, Mục Thiết Sơn và Diệp Húc đều là loại người giết người cướp của, không kiêng nể gì cả. Thậm chí ngay cả thiên tài đệ tử Tiêu Trường Thanh của Thiên Âm Tông cũng dám giết.