Diệp Húc nâng tay lên rồi hạ xuống, mấy cái tát liền chụp chết một vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, trấn trụ tất cả đám người Thanh Dương lão tổ, sau một lúc lâu không ai nói câu nào.
Cho dù là Phan Hào không phát huy ra thực lực chân chính, nhưng dù sao chênh lệch tu vi giữa hắn ta và Diệp Húc quá lớn, chênh nhau hẳn ba cái cảnh giới lớn, hai mươi bảy cái cảnh giới nhỏ, loại chênh lệnh này có thể nói là rãnh trời, không thể vượt qua!
Đây tương đương với một con kiến chụp chết một con voi, đều làm cho người ta khó có thể tin!
Lúc ở Vân Môn sơn, Diệp Húc đã đủ để có thể chống lại cao thủ Hỗn Nguyên kỳ như Tiêu Trường Thanh, Tiết Tùng, thậm chí tay không xé rách Thất Sát Tinh Đấu trận đồ của Tiết Tùng, lực lượng của thân thể mạnh đến khó có thể tưởng tượng được, huống chi hiện giờ hắn đã tu luyện đến nguyên công đệ bát chuyển, lại được bão cát tôi luyện, thân thể còn mạnh hơn lúc ở Vân Môn sơn mấy lần.
Phan Hào không đặt hắn ở trong mắt, định sử xuất bàn tay chân nguyên trực tiếp bóp chết hắn, hái đầu hắn xuống, có thể nói là chết không hề oan, nếu đổi lại là đám người Tiết Tùng, chắc chắn không dám khinh suất như thế, bọn họ hiểu rõ Diệp Húc, biết rõ thiếu niên này không thể nhìn tướng mạo, cũng không thể dùng tu vi để đánh giá.
Nếu là bọn họ, chắc chắn sẽ dùng vu pháp vu bảo, từ xa đánh giết Diệp Húc, tuyệt không để hắn đến gần người.
“Nếu không ai muốn lấy đầu tiểu đệ, vậy tiểu đệ liền cáo lui.” Diệp Húc ánh mắt lóe ra, gật đầu ra hiệu với Hạ Hầu Thường, lập tức nháy mắt với Cố Ngôn Chi, Chu Thế Văn, và Phương Thần, ba người hiểu ý, lập tức đuổi theo hắn, đi hướng xa xa.
Qua thật lâu sau, Hạ Hầu Thường thở dài, lắp bắp nói: “Diệp Thiếu Bảo Thanh Châu, thật sự là rường cột của quốc gia, bậc nhân tài này, nên dốc sức vì nước.”
Đám người Thanh Dương lão tổ nghe xong trợn mắt, thầm nghĩ: “Giống bậc ác ôn này, làm sao có một chút bộ dáng của rường cột? Đông Hoàng tướng quân phái tên ngu dốt này tới, chỉ sợ tiền đồ của chúng ta cũng không ổn…”
“Tiểu tử kia không phải độc ác bình thường, đáng thương cho Phan Hào, nếu có thể nghiêm túc một chút, nhiều nhất chỉ thua, làm sao có thể chết?”
“Hạ Hầu huynh, đám người Cố Ngôn Chi tư đào thoát, chính là phản quốc, không bằng đuổi theo, giao nộp đầu bọn chúng! Một gã vu sĩ trong mắt tinh quang chớp động, đề nghị.
Hạ Hầu Thường mặt mang khó xử, khô cằn nói: “Chư vị đều là rường cột quốc gia, cần gì phải đánh sống đánh chết?”
Đám người Thanh Dương lão tổ nhíu mày, loại từ ca ngợi rường cột quốc gia này dùng trên người bọn họ, làm bọn họ cảm thấy Hạ Hầu Thường căn bản không phải khen ngợi mà là châm chọc bọn họ.
Chúng vu sĩ ở đây, không phải ma đạo giết người vô tình, thì là đại yêu tu luyện thành công, làm gì có rường cột quốc gia?
“Hạ Hầu gia sao lại phái cái loại rác rưởi này tòng quân? Lúc giết người thì khá dũng mãnh, nhưng gặp chuyện thì một chút chủ ý cũng không có.”
Bốn người Diệp Húc đi xa, thấy đám người Hạ Hầu Thường không có truy sát đến, mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao Hạ Hầu Thường cũng là cao thủ Đan Đỉnh kỳ, so sánh với cao thủ Tam Đan Cảnh, một mình liền có thể diệt cả đám.
Diệp Húc nhận thấy, ba người Cố Ngôn Chi như nhìn một con quái vật nhìn chằm chằm hắn, không khỏi nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Sao vậy?”
Chu Thế Văn nhảy dựng lên, quát: “Ngươi đánh chết một cường giả Hỗn Nguyên kỳ ngươi có biết không? Hỗn Nguyên kỳ đó, Lão Tử cho cường giả Hỗn Nguyên kỳ nhét răng còn không đủ!”
“Đó là hắn ta không phòng bị, nếu hắn có phòng bị hoặc chạy trốn đi, ta quyết không thể đắc thủ, thậm chí chưa chắc đã đuổi theo được hắn.” Diệp Húc cực kỳ khiêm tốn, giải thích.
Cao thủ Hỗn Nguyên kỳ nếu muốn chạy, lấy tốc độ hiện giờ của Diệp Húc, căn bản không đuổi kịp.
Chu Thế Văn và Phương Thần vẫn như đang xem quái vật mà nhìn chằm chằm hắn, cao thủ Hỗn Nguyên kỳ, ở cảnh giới này của bọn họ, vẫn là tồn tại đáng ngưỡng mộ, không ngờ bị mấy chưởng của tiểu tử này chụp chết.
Cố Ngôn Chi cười nói: “Diệp sư đệ, mỗi lần gặp đệ, đệ đều cho vi huynh một bất ngờ. Lần trước ở Thanh Châu, đệ đại khai sát giới, suýt nữa tàn sát hàng loạt dân trong thành, không ngờ nửa năm không gặp, đệ lại có thể tay không đánh chết một gã cao thủ Hỗn Nguyên kỳ. Hiện giờ, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của đệ nữa.”
Diệp Húc vội vàng khiêm tốn vài câu, cười nói: “Luận tu vi, Thiếu Bảo đương nhiên còn xa mới bì kịp sư huynh.”
Phương Thần đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “Diệp huynh, rốt cuộc là ai truy sát ngươi?”
Chu Thế Văn và Cố Ngôn Chi cũng chú ý, Diệp Húc dùng tay không liền đánh chết một gã cao thủ Hỗn Nguyên kỳ, tuy rằng có yếu tố đánh lén, nhưng thực lực cũng vô cùng được.
Lấy loại thực lực này của Diệp Húc, còn phải chạy trối chết, đi đến tận đại mạc, cho thấy người truy sát hắn, thực lực chắc chắn không kém Phan Hào, thậm chí nói không chừng còn mạnh hơn!
“Đều là một số đệ tử môn phái nhỏ, không đáng để lo nghĩ.” Diệp Húc cười nói.
Ba người không tin, Cố Ngôn Chi dịu dàng cười nói: “Sư đệ, hiện giờ chúng ta đã là châu chấu trên một dây thừng, còn có gì không thể nói ra?”
Diệp Húc ngập ngừng một lát, nói: “Những kẻ đuổi giết ta lần này, có Mộng Xảo Vân của Lạc Già sơn Nam Hải, Tiết Tùng của Thất Sát cung Phách Châu, Liễu Như Nhứ của La Sát môn Đằng Châu, Mục Thiết Sơn của Quỷ Vương tông Ký Châu…”
Hắn càng nói, sắc mặt Cố Ngôn Chi càng khó coi, những người theo lời Diệp Húc nói này, thanh danh ở bên ngoài, đều là các đệ tử tinh nhuệ của các môn phái, thực lực cao thâm, tu vi còn trên cả hắn!
Chu Thế Văn chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Cố sư huynh, những người này rất mạnh sao?”
Cố Ngôn Chi thở hắt ra, lắc đầu: “Không mạnh, một chút cũng không mạnh, gặp phải giáo chủ của chúng ta, đám người này chính là cặn bã.”
Hắn đột nhiên ỉu xìu, vô tình nói: “Chẳng qua gặp chúng ta, thì chúng ta chính là cặn bã…”
Chu Thế Văn và Phương Thần hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Thiếu Bảo, ngươi thật đúng là biết gây chuyện…”
Diệp Húc cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Còn có một lão già Đan Đỉnh kỳ cũng truy sát phía sau ta. Tính ra, đại khái có hơn mười cao thủ Hỗn Nguyên kỳ, hai mươi ba mươi hảo thủ Hạo Nguyệt kỳ.”