Thành Lương Châu nằm ở vùng biên giới, những vu sĩ qua lại nơi này đều coi trời bằng vung, không chỉ có Diệp Húc có suy nghĩ này, thậm chí có người liền hành động ngay.
Chỉ thấy trong đám nhà trọ nơi Diệp Húc ở, lập tức có một cao thủ phóng lên cao, chân nguyên trên đỉnh đầu bắt đầu khởi động, giống như một dòng sông dài, mênh mông, bên trong dòng sông, những làn sóng đột nhiên sục sôi, hóa thành một bàn tay to tầm một mẫu, trực tiếp chộp tới mặt chiến kỳ kia!
Cùng lúc đó, hơn mười luồng hơi thở hùng mạnh phóng lên cao, không ngờ có mười mấy tên cao thủ cùng ra tay, định thừa dịp loạn cướp hai kiện vu bảo trấn giáo này đi!
Trong đó thậm chí có cả một gã cường giả Đan Đỉnh kỳ, tế khởi đan đỉnh mình luyện chế, đổ xuống, định thu tất cả bảo vật đi.
Diệp Húc hoảng sợ phát hiện, vị cường giả Đan Đỉnh kỳ này, rõ ràng là một khách nhân trong nhà trọ nơi mình ở, chỉ là một lão già bình thường, lúc này lại tản ra khí thế vô cùng khủng bố, thao túng đan đỉnh, từ xa liền thu đi những bảo vật kia!
Khí thế của hắn mạnh, lập tức làm nhà trọ này bùng nổ vỡ nát ra, từng luồng ma khí bay lượn quanh thân, san bằng nhà trọ, bức đám người Diệp Húc không thể không bay lên, miễn cho bị dư âm của hắn quét trúng.
Đám người Tiết Tùng cũng không ngờ rằng trong ngôi nhà trọ nho nhỏ này lại cất dấu một vị cao thủ như vậy, trong lòng khiếp sợ vạn phần.
“Hai kiện vu bảo cấp trấn giáo, vị tướng quân Tần quốc này thật đúng là giàu có!”
Đám người Mục Thiết Sơn trong mắt tinh quang lóe ra, cũng phóng người lên cao, chộp hướng hai kiện vu bảo kia. Hạ gia truyền tru sát lệnh với Diệp Húc, chẳng qua là xuất ra một kiện vu bảo cấp trấn giáo làm tiền thưởng, mà hiện giờ lại xuất hiện hai kiện ở đây, làm cho người ta không thể không động tâm.
Thậm chí, ngay cả đệ tử Lạc Già sơn như Mộng Xảo Vân, luôn luôn phong khinh vân đạm, lúc này cũng không nhịn được mà ra tay tranh đoạt.
Không chỉ có bọn họ, mà thành Lương Châu vốn là nơi rồng rắn hỗn tạp, những vu sĩ tới nơi này lịch luyện rất nhiều, thiết kỵ Đại Tần tuy rằng uy danh hiển hách, nhưng lúc này ở trước trọng bảo, những người này cũng không trấn áp được lòng tham, đều ra tay.
Nhất thời, trên bầu trời thành Lương Châu, nơi nơi đều là vu pháp, vu binh, vu bảo, rất chói mắt, lộng lẫy!
Loại tình cảnh khủng bố này, Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, có người vừa mới chạm vào mặt chiến kỳ kia, lập tức bị không biết bao nhiêu người giết chết, thậm chí vị cường giả Đan Đỉnh kỳ kia cũng không dám tới gần, sợ bị người hại!
Những tướng sĩ quân Tần di theo vị tướng quân kia đến, đối mặt với tình hình này, cũng bất lực.
Bọn họ nhân số ít, đành phải tạo thành một liên hoàn đại trận, bảo vệ kiện đại ấn kia, chỉ thấy trận pháp vận chuyển, vô số ánh đao dày đặc bên trong trận, giống như một cái cối xay thịt thật lớn, bất cứ kẻ nào dám can đảm xông vào, đều bị giết ngay tại chỗ.
“Hai kiện bảo vật này, chính là di vật của Mộ Dung tướng quân, ai dám cướp đoạt, Mộ Dung gia sẽ diệt cả nhà kẻ đó!” Một gã quân sĩ trầm giọng quát.
Mọi người làm như không nghe thấy, căn bản không để uy hiếp của bọn họ ở trong mắt.
Con người chết vì tiền tài, chim chóc chết vì thức ăn, nắm giữ một kiện vu bảo trấn giáo, liền có thể thành lập một môn phái loại nhỏ, truyền lại vu bảo qua nhiều thế hệ, sao không làm cho người ta động tâm?
Chỉ là vài câu uy hiếp liền dọa chạy bọn họ, những người như vậy cũng không xứng làm vu sĩ.
Diệp Húc chần chừ một lát, lắc lắc đầu, không gia nhập vào trong tranh đoạt.
Những kẻ ra tay tranh đoạt rất nhiều, dù lấy thân thể dũng mãnh với Cửu chuyển nguyên công tầng thứ tám, chỉ sợ cũng bị giết chết trong nháy mắt.
Hắn lặng lẽ thối lui, bay ra Lương Châu thành, đi hướng chiến trường Tần – Hán.
Chiến trường Tần – Hán là nơi lịch luyện tốt nhất trong thiên hạ, nhất là đại mạc Tây Hoang, ranh giới giữa hai nước Tần và Hán, là mảnh đất hòa hoãn của chiến trường, không biết bao nhiêu vu sĩ thường lui tới nơi đó.
Có người nghe theo triều đình sai phái, lại có kẻ vì lịch luyện chém giết, hơn nữa ở trong đại mạc Tây Hoang, có không ít di tích thượng cổ, thường xuyên có vu sĩ tiến vào di tích, trong một đêm giàu lên đột ngột.
Trong thành Lương Châu đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, chỉ nghe vô số người hò hét: “Chiến kỳ bị Mạnh lão nhị Thiên Trì phái cướp đi, đừng để hắn chạy!”
Diệp Húc trong tâm vừa động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán khôi ngô ôm lấy cột cờ, vừa đánh vừa lui, chính là bay tới bên này.
Vù!
Đại hán khôi ngô kia đem hết toàn lực huy kỳ mở ra, chi nghe một tiếng nổ, cửa thành Lương Châu ầm ầm sập xuống, mười vu sĩ xông lên trước bị uy năng của mặt đại kỳ này vặn nát, thậm chí vu bảo của bọn họ cũng vỡ thành bột mịn, không còn tồn tại nữa!
Uy năng của mặt đại kỳ này, vượt qua tưởng tượng của mọi người, đại hán kia tu vi mới Hạo Nguyệt kỳ, chỉ dựa vào mặt đại kỳ này liền đánh chết mười mấy người, trong đó thậm chí có cả ba gã cường giả Hỗn Nguyên kỳ!
Càng thêm nhiều người đuổi ra thành Lương Châu, trong đó lão già Đan Đỉnh kỳ kia tế khởi đan đỉnh của mình, lập tức miệng đỉnh to lên hơn mười trượng, vù một tiếng bay đến trên đầu đại hán khôi ngô, trong đỉnh truyền đến lực hút tuyệt cường, muốn hút hắn vào trong đỉnh, luyện hóa đi!
Đại hán khôi ngô vung kỳ quét qua, lập tức quét bay khẩu đại đỉnh này đi, lão già kia sắc mặt đỏ lên như gan lợn, hiển nhiên là bị đại kỳ chấn cho bị thương nhẹ.
“Mạnh lão nhị tu vi thấp, mặt đại kỳ này hắn vung không được mấy lần sẽ hao hết tu vi!” Một gã vu sĩ hét to lên.
Đại hán khôi ngô giận tím mặt, kêu lên: “Con mụ Lưu Chấn kia, ngươi cũng là đệ tử Thiên Trì phái ta, sao lại vạch trần ta! Đồ phản bội!”
Không biết bao nhiêu vu sĩ cùng đánh tới, đại hán khôi ngô không dám đánh bừa, vừa chiến vừa lui.
Mặt đại kỳ này uy năng vô cùng, chính là vu bảo cấp trấn giáo, thậm chí cường giả Đan Đỉnh kỳ cũng dễ dàng bị chấn thương, mọi người cũng không dám bức chặt, miễn cho bị đại kỳ này đánh cho liền chết.