“Thiên ma thiện âm của ngươi, cho dù có thể biến hóa ra tất cả các loại vu pháp trên thế gian, trước mặt ta đều vô dụng!”
Diệp Húc lại nâng trượng, hạ xuống, cười lạnh nói: “Cái trượng rách nát của ngươi, học đòi đàm phong lộng nguyệt còn được, dùng để giết người, quả thật buồn cười!”
Đương!
Tiêu Trường Thanh lại giơ Thiên ma cầm lên, đỡ một trượng, tiếng ùng oành vang lên, cầm huyền lại đứt một dây, chấn khiến hổ khẩu hai tay hắn muốn nổ tung, trong tâm một trận đau xót.
Cầm huyền trong Thiên ma cầm chỉ dùng đại gân của dị thú Bào Hào luyện chế mà thành, Bào Hào cực kỳ khó tìm, đại gân lại vô cùng cứng cói, một cái đại gân liền có thể đổi lấy một kiện vu bảo bình thường rồi.
Bào Hào đại gân này là hắn lấy được ở một chỗ trong Vu Hồn giới ở Đài Châu, thật vất vả mới lấy đến tay, sau này bị hắn luyện chế thành cầm huyền cho Thiên ma cầm, bộc lộ tài năng trong chúng đệ tử Thiên Âm tông.
Bởi vì thế, hắn mới được Thiên Âm tông chủ coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền, không ngờ bị Diệp Húc hủy đi hơn mười cái.
“Dám hủy cầm của ta, chết đi!”
Hắn ôm Thiên ma cầm, năm ngón tay tung bay, càng đánh càng nhanh, từng đạo Thiên ma thiện âm đánh lui Diệp Húc, lập tức vươn người lên, theo sát phía sau Diệp Húc, Thiên ma thiện âm cuồn cuộn không dứt, hóa thành đủ loại vu pháp, ngoại trừ mười tám loại binh khí, thậm chí còn có đủ loại yêu thú thượng cổ, hoặc giao hoặc trăn, hoặc trùng hoặc xà, phượng hoàng ưng xà, đủ mọi chủng loại, thiên biến vạn hóa, không ngừng đánh tới Diệp Húc!
Vu pháp Thiên Âm tông không giống bình thường, mượn loại vu bảo nhạc khí biến hóa vu pháp, cũng là nhất tuyệt trong vu đạo, Tiêu Trường Thanh là nhân vật nổi tiếng trong Thiên Âm tông, khi đối địch, luôn phong khinh vân đạm, trong nháy mắt đối thủ liền tan thành tro bụi, cực kỳ phong nhã.
Chẳng ngờ, hắn gặp Diệp Húc lại liên tục bị nguy, suýt nữa Thiên ma cầm cũng bị hủy đi, cực kỳ hận, cuối cùng mặc kệ phong độ là cái gì, vận luật là cái chi, đàn một khúc Táng hồn thành lung tung cả lên.
Nếu có đệ tử Thiên Âm tông nào đó ở đây, chắc chắn phải cau mày.
Tiêu Trường Thanh cũng không còn cách nào cả, hiện giờ năm mươi huyền cầm của hắn đứt hơn mười, hơi không thuận tay, tiếng đàn đứt quãng, làm sao có thể đàn một khúc Táng hồn hoàn chỉnh đây?
Diệp Húc huy trượng chống trái chắn phải, đánh nát đủ loại vu pháp ào ào đánh tới hắn, tâm niệm khẽ động, hai con Tứ Sí Kim Tàm bay hướng Tiêu Trường Thanh, lập tức bị Thiên ma thiện âm đánh bay.
Tứ Sí Kim Tàm với Tiêu Trường Thanh mà nói, e là không có chút lực uy hiếp nào, Thiên ma thiện âm của hắn chính là khắc tinh của cổ trùng.
Diệp Húc vội vàng thu kim tàm lại, lập tức nghênh diện mà đến, huy khởi kim trượng nện xuống.
Tiêu Trường Thanh không còn cách nào, đành phải lại nâng cầm đón đỡ, lập tức cầm huyền lại đứt vài dây, trong lòng rỉ máu, sắc mặt xanh mét: “Cầm của ta!”
“Tiêu huynh, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức lực, chờ kêu ‘Mạng của ta’ đi!”
Diệp Húc cười ha ha, Bàn long kim trượng như mưa rơi hạ xuống, đương đương bạo vang không dứt, trong chớp mắt phá hủy tất cả cầm huyền, thậm chí mặt ngoài thanh đại cầm này, cũng bị hắn đánh cho méo mó, rách nát.
“Thiên ma cầm của ta…” Tiêu Trường Thanh tâm như đao cắt, vẫn không nhịn nổi kêu lên.
Đông!
Diệp Húc lại khởi một trượng, vô số bóng trượng hạ xuống, đập cho không khí phạm vi trăm mét đều động dữ dội.
Hắn tu luyện Cửu chuyển nguyên công, lực lượng cơ thể rất lớn, gần như một con thượng cổ dị chủng yêu thú, hơn nữa Bàn long kim trượng nặng vô cùng, một kích xuống, ngay cả vu bảo bình thường đều có thể dập nát!
Một trượng này của hắn đã dùng tất cả sức mạnh, định đánh cho cả Tiêu Trường Thanh cùng bảo vật đều vỡ nát hết!
Bàn long kim trượng còn chưa kịp hạ xuống, đột nhiên một tấm trận đồ hiện ra trên đỉnh đầu Diệp Húc, vù một tiếng bao phủ hắn vào trong, lập tức kiếm trí vô tận đâm đến, trước mặt một mảng trắng xóa!
Xuy! Xuy! Xuy!
Kiếm khí đâm phá thân thể hắn, nháy mắt liền làm cho cả người hắn máu tươi đầm đìa!
“Cao thủ Thất Sát cung?” Diệp Húc điên cuồng vận chuyển nguyên công, liều mạng ngăn cản kiếm khí tập kích.
Tiêu Trường Thanh nhìn thấy Diệp Húc đột nhiên bị một tấm trận đồ nhốt lại, thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một gã vu sĩ trẻ tuổi mặc tinh bào không biết khi nào đi đến cách đó không xa, nhẹ nhàng vươn tay ra, tấm trận đồ kia lập tức ba một tiếng nhập vào lòng bàn tay hắn, biến thành một con mắt quỷ dị, thi thoảng chớp một cái, thất sát tinh lực dày đặc từ con mắt kia tràn ra.
“Hóa ra là Tiết Tùng sư huynh Thất Sát cung. Tiết Tùng sư huynh, ngươi thừa dịp tiểu đệ và Diệp Thiếu Bảo ác chiến, ra tay đánh lén, chỉ sợ không được quang minh lỗi lạc cho lắm?”
Tiêu Trường Thanh cẩn thận đề phòng, vu sĩ trẻ tuổi này tên là Tiết Tùng, chính là cao thủ xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thất Sát cung, cùng hắn, lúc tuổi còn trẻ liền tu luyện đến Hỗn Nguyên kỳ, là người được lựa chọn để cạnh tranh đảm nhiệm vị trí cung chủ.
Tiết Tùng cười ngạo nghễ: “Quang minh lỗi lạc? Hiện tại Tiêu huynh bị hủy đi vu bảo, hai tay trống không, thật có thể nói là ‘Quang minh lỗi lạc’! Tiêu huynh chớ quên, nếu không phải tại hạ ra tay, lúc này ngươi đã là người chết rồi!”