Trên La Phù đảo, đám người Vạn Pháp yêu vương lắc đầu thở dài: “Hơn một trăm người đã chết, vị Diệp đà chủ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng quả thật đủ độc…”
Sắc mặt Thiên Âm tông chủ cũng có chút không vui, đệ tử hắn đắc ý nhất Mạnh Đình Phương cũng chết trong hỗn chết, nhưng dù vậy, hắn cũng không thể không bội phục bản lĩnh Diệp Húc, gật đầu nói: “Ngũ Độc giáo chủ Lệ Thượng Dương ánh mắt không tồi, không vì tu vi tiểu tử này thấp mà khinh thường hắn, ngược lại ủy thác trọng trách. Hiện giờ xem ra, tiểu tử này quả thật có năng lực làm đà chủ trấn thủ một phương, không ngờ lại gây ra sóng gió lớn như vậy! Tuổi của hắn không lớn, mới mười bốn mười lăm tuổi, lại gian xảo quỷ quyệt, lòng dạ độc ác, nếu hắn có thể sống sót, khẳng định là nhân vật kiêu hùng hùng bá nhất phương, ngay cả ta cũng phải sợ hắn ba phần! Nhưng mà, hắn có sống đến lúc trưởng thành hay không, có khi là chết chắc rồi!”
Tổng đàn Ngũ Độc giáo ở Ngũ Lĩnh sơn Lĩnh Nam, cực kỳ xa xôi, Vạn Pháp yêu vương cũng không mời Lệ Thượng Dương tham gia đại hội La Phù đảo. Nhiều trùm sò như vậy, Vạn Pháp yêu vương trung lập, chỉ có Bách Hoa cung chủ thiên vị Diệp Húc, lại bị Lạc Già sơn Phạm Huệ Âm ngăn cản, trong lúc cấp thiết không thể thoát thân.
La Sát môn chủ Liễu Thiên Huệ chớp đôi mắt, cười nói: “Lão ma đầu Lệ Thượng Dương kia nếu biết đà chủ Vân Môn sơn chết ở nơi đây, lấy tính cách lão, chỉ sợ lại là một hồi gió tanh mưa máu.”
Môn chủ Ngọc Hành môn cười nói: “Lão ma đầu Lệ Thượng Dương kia a, tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lần vây sát tiểu tử Diệp Húc này, tổng cộng có gần mười môn phái, lại có cả người Hạ gia Trung Châu, ta thật không tin lão dám đồng thời tuyên chiến với nhiều thế lực như vậy!”
Trong những vu sĩ tham gia vây sát Diệp Húc, đệ tự Ngọc Hành môn cũng không ít, kết quả bị Diệp Húc giả chết, gây ra một trận đại hỗn chiến, đệ tử Ngọc Hành môn chết rất nhiều, hắn cũng rất oán hận Diệp Húc.
Lúc này, hắn nói ra những lời như thế, đơn giản là sợ Ngũ Độc giáo trả thù, tính toán lôi kéo vài môn phái liên thủ lại để chống lại Lệ Thượng Dương.
Lệ Thượng Dương tu vi sâu không lường được, là cường giả ngang cấp Bách Hoa cung Tố Tâm Lan, Lạc Già sơn Phạm Huệ Âm, hơn nữa cực kỳ bao che khuyết điểm, tuyên bố giết một người của ta, ta diệt cả nhà ngươi, kiêu ngạo hống hách, những môn phái bình thường căn bản không thể chống lại Ngũ Độc giáo.
Thậm chí mấy tháng trước, vị giáo chủ tính tình nóng nảy này còn suất lĩnh cao thủ trong giáo vây công Quỷ Vương tông, đánh cho Sài Tuyên cũng không dám ho he.
Nếu Lệ Thượng Dương tấn công Ngọc Hành môn, có lẽ chỉ có kết cục diệt vong.
“Lão ma đầu Lệ Thượng Dương kia, so với vị Diệp đà chủ này còn hống hách ương ngạnh, to gan lớn mật, nếu lão dám xuống tay với mấy môn phái chúng ta, chỉ sợ cũng phải đụng đến máu chảy đầu rơi!” Lúc này có vài vị đứng đầu môn phái bắt đầu tỏ thái độ, cười lạnh nói.
Trên mặt biển phía tây cách La Phù đảo vài dặm, mọi người bao vây Diệp Húc lại, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là vu sĩ, lại không ai mở miệng, chỉ có tiếng sóng biển truyền đến, gào thét tung trào, mang đến một làn khí tiêu điều xơ xác.
Diệp Húc thở dài, vừa rồi đám người này đều mang tâm tư riêng, chia năm xẻ bảy, đúng một đám ô hợp, hắn còn có thể dựa vào mưu trí tạo nên hỗn loạn, liên sát hơn mười người, nhưng giờ phút này bảy vị cường giả Đan Đỉnh kỳ đứng ra, trở thành thủ lĩnh của đám người này, hắn đã không còn bất kỳ cơ hội nào.
“Hạ huynh, La phó bảo chủ, đa tạ hai người các vị viện thủ, nếu không có hai ngươi, ta căn bản không thể đánh rơi nhiều kẻ thù như vậy.” Diệp Húc từ xa chắp tay cười nói với Hạ Dương Sóc và La Ma.
Hai người đều xanh mét mặt lại, nghiến răng ken két, hận không thể lột da, rút xương, băm thịt.
Diệp Húc nói đúng, nếu không phải Hạ Dương Sóc dùng cửu đỉnh vu hoàng quyết trấn áp mọi người, La Ma đuổi giết Diệp Húc, hắn căn bản không thể giết nhiều người như vậy.
Tu vi hắn mới đạt đến Dung Nguyên kỳ, ở đây có kẻ nào không cao hơn hắn?
Vị phụ nhân trung niên La Sát môn kia mỉm cười nói: “Ở trước mặt nhiều người chúng ta thế này, Diệp đà chủ lại giết nhiều đồng đạo như vậy, thật sự rất được. Hiện giờ, ngươi có thể chết không nuối tiếc rồi đó!”
“Oan gia, thật sự là một tiểu oan gia!”
“Được rồi, đừng có càn quấy!” Một gã cường giả Đan Đỉnh kỳ trầm giọng nói.
Người này tên là Chu Đông, là một tán tu, không có môn phái, nghe nói là đồ đệ bị vứt bỏ của một môn phái ma đạo nào đó, bởi vì làm sai chuyện nên bị đuổi đi.
Thực lực hắn hùng mạnh, từng có không hề ít môn phái định lôi kéo hắn, tuy nhiên đều bị người này từ chối.
Chu Đông tán nhân mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Hiện giờ điều quan trọng là, xử lý tiểu tử này rồi, chiến lợi phẩm phân chia thế nào cho phải, đỡ cho đến lúc đó vì tranh đoạt bảo vật, lại có kẻ chết, không khỏi khiến người ta chê cười!”
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, Hách Tài cười ha ha nói: “Thứ khác lão phu không cần, chỉ cần kim trượng trong tay tiểu tử này!”
Hắn nhìn ra Bàn Long kim trượng trong tay Diệp Húc có uy lực hùng mạnh vô cùng, tuy rằng còn chưa hoàn toàn trở thành vu bảo, nhưng uy năng sơ hiển, ước chừng có hơn năm mươi vị vu sĩ chết dưới cây kim trượng này, thậm chí một số vu bảo cấp bậc thấp, còn bị một trượng đánh nát!
“Ta không có lòng tham, chỉ cần một thành tài liệu là đủ.” Vị phụ nhân trung niên La Sát môn kia nói.
Một thiếu phụ xinh đẹp của Hoan Hỉ tông cũng cười nói: “Ta cũng chỉ cần một thành.”
Hạ Dương Sóc liếm liếm môi, cười lạnh: “Ta không cần gì, chỉ muốn mạng của hắn!”
La Ma sắc mặt âm trầm dữ tợn, cười gằn: “Lão phu muốn thân thể và hồn phách của nó!”
Trong chốc lát, những người này liền phân chia xong bảo vật trên người Diệp Húc, cùng với cả hồn phách thân thể hắn, coi hắn như thịt cá trên thớt, để mặc người ta xâu xé.