Phương Lệ nhanh chóng đi tới phía Tô Kiều Kiều, hắn liếm liếm môi, bộ mặt dữ tợn: “Vẫn là thiếu gia hiểu ta nhất, biết ta thích giết nữ nhân nhất! ta yêu nhất chính là, đoạn từng khớp xương trên người các nàng, nghe thanh âm kêu gào thống khổ của các nàng, sau đó nhẹ nhàng bóp nát cái cổ trắng nõn non mềm đó….”
Tô Kiều Kiều không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên bóng người chợt lóe. Bóng dáng cao lớn của Diệp Húc che chắn trước mặt nàng, chỉ nghe thấy thiếu niên cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Có ta ở đây ai dám động nàng?”
“Thiếu gia…”
Tô Kiều Kiều đôi mắt hơi đỏ, lặng lẽ lùi ra sau mấy bước, trong lòng có cảm giác vô cùng xúc động, trong lòng âm thầm thề: “Nhất định phải luyện võ công cho tốt, ta nhất định phải luyện võ công thật tốt, không cần thiếu gia bảo hộ, ngược lại có thể bảo vệ thiếu gia…”
“Một phế vật còn dám kiêu ngạo như vậy sao!”
Phương Đồng nhanh chóng đi tới phương hướng Diệp Húc, tuổi của hắn cùng Diệp Húc là xấp xỉ nhau, dáng người cũng không phải cao lớn khôi ngô. Nhưng mỗi bước đi của hắn hạ xuống, mặt đất ven sông này lưu lại một dấu chân gần ba tấc. Một cỗ khí thế làm cho người ta hoảng sợ từ trong người hắn bùng nổ ra!
Đi tới ngoài 1 trượng, Phương Đồng điểm nhẹ mũi chân, dường như một con chim lớn đánh tới Diệp Húc, nhe răng cười độc ác: “Diệp Thiếu Báo, xem ngươi hay là ta không biết gì đây, ngươi tu vi đã mất hết, biến thành phế vật thật sự rồi!”
“Kiều Kiều, ngươi về mã trường trước đi!” Diệp Húc huy tay áo, hất Tô Kiều Kiều ra ngoài ba trượng, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Phương Đồng.
Tô Kiều Kiều không nói một lời, xoay người chạy thẳng về phía mã trường. Nàng mặc dù có tâm lưu lại, nhưng trong lòng cũng biết mình ở lại không phải giúp đỡ Diệp Húc mà chính là trói buộc hắn.
Nếu ở đây mà vương tay vướng chân chi bằng chạy về mã trường kiếm viện binh!
Phương Đồng quát lớn một tiếng, chân khí của hắn dũng mãnh mãnh liệt, tràn vào trong bàn tay to. Trong khoảnh khắc bàn tay lớn mấy lần, giống như cái quạt hương bồ vậy, lòng bàn tay đỏ tươi, dường như có thể nhỏ máu xuống tới nơi vậy.
Phương gia tuyệt học, Cửu Dương Liệt Hỏa thần công!
Phương gia Cửu Dương Liệt Hỏa thần công, cũng là một loại tâm pháp cương mãnh bá đạo vô cùng. Nó cùng với Chu gia Hậu Thổ Bá Thể thần công và Diệp gia Thương Minh luyện thể quyết, Huyền minh chân khí, đều là những tâm pháp nổi danh.
Cửu Dương Liệt Hỏa thần công, chân khí mãnh liệt như hỏa, Hậu Thổ Bá Thể thần công, chân khí nặng như núi. Thương Minh Luyện Thể quyết chân khí phong phú, mà Huyền Minh chân khí xếp hạng thứ tư, tuy rằng không bằng ba loại trước, nhưng tâm pháp này âm nhu quỷ dị.
Bốn loại võ học này, phân biệt đối với Hỏa Địa Phong Thủy, là võ đạo tâm pháp cao nhất của tam đại vu hoang thế gia.
Nhìn thanh thế của Phương Đồng, Diệp Húc lập tức biết thương thế của hắn chẳng những khỏi hẳn, thậm chí còn có tinh tiến, đem Cửu Dương Liệt Hỏa thần công tu luyện tới tầng năm đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới lục trọng!
Mà Diệp Húc mấy ngày nay tuy rằng cần tu khổ luyện, tu vi tiến bộ thần tốc, đã đem thương minh luyện thể quyết luyện tới cảnh giới tứ trọng. Đan điền ẩn chứa gần trăm đóa Thương Minh chân khí. Nhưng dù sao thời gian quá ngắn, nên vẫn yếu hơn một chút1
Cùng lúc đó, Phương Lệ cũng mở cước bộ bắn nhanh tới, thân pháp quỷ dị, giống như một con cá chạch màu xanh vậy. Hắn không chút lưu thủ, mơ hồ tính toán lách qua Diệp Húc đuổi theo giết chết Tô Kiều Kiều.
Phương Lệ xuất thân từ nô tài Phương gia, tu luyện võ học kém xa với Cửu Dương Liệt Diễm thần công, nhưng thắng ở tu vi thâm hậu, thực lực không kém Phương Đồng chút nào.
Bước chân của hắn chậm một chút, nhưng tới trước mặt Diệp Húc còn sớm hơn cả Phương Đồng. Hắn nghiêng người trượt đi một cái, lướt qua bên người Diệp Húc, trong mắt lộ ra hào quang hứng phấn, vươn bàn tay to chộp về phía Kiều Kiều!
Đột nhiên hắn cảm giác được một cỗ hơi thở nguy hiểm từ bên cạnh người truyền tới. Hắn hoảng hốt nhìn lại, dường như có một con đại xà kim lân, cuốn lấy cá chạch màu xanh như hắn!
“Diệp gia Kim Xà Triền Ti Thủ!”
Phương Lệ trong lòng hoảng hốt, hắn tu luyện Hắc Đàm Nê Thu(Cá chạch đầm đen) công, lấy thân pháp giảo hoạt trứ danh, mặc dù đối với đối thủ hơn vài cảnh giới cũng đừng mơ tưởng bắt được hắn.
Nhưng Diệp gia Kim Xà Triền Ti Thủ lại là thiên địch của Hắc Đàm Nê Thu công. Nê Thu Công mạnh ở thân pháp linh hoạt, Triền Ti Thủ lại quấn ở phía trước, không có nơi dụng võ, chỉ có thể bị cuốn lấy thật chặt, cuối cùng bị Kim xà cắn nuốt!
Kim Xà Triền Ti Thủy trong tay Diệp Húc phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn. Hai tay hắn giống như hai con kim lân xà, dễ dàng vây không Phương Lệ. Mặc cho thân pháp của hắn biến ảo như thế nào, thủy chung cũng không trốn thoát khỏi phạm vi bao phủ của Triền Ti Thủ!
Phương Lệ có không gian xê dịch ngày càng nhỏ, không khỏi rống giận liên tục. Nếu như bị Kim Xà Triền Ti Thủ bao phủ phạm vi tới cực hạn, đó là lúc tử kỳ của hắn tới!
“Tiểu tử này không phải tu vi bị phế biến thành phế vật sao? Nhưng sao vẫn lợi hại như vậy?” Phương Lệ trong lòng khiếp sợ không hiểu.
Chính lúc này, đại thủ ấn màu máu của Phương Đồng đã tới đỉnh đầu của Diệp Húc. Chưởng ấn hạ xuống, chấn động không khí, không ngờ phát ra tiếng lôi âm lách cách.
Diệp Húc đột nhiên trở bàn tay phải, Kim Lân đại xà đột nhiên biến thành từng chích thanh điệp, hướng tới đại thủ ấn màu máu nghênh đón!
Đại Thiên Diệp Thủ.