Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 249: Một kích toi mạng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hạ Mộ Bạch đột nhiên cười khanh khách, thao túng cửu đỉnh liên tục đánh tới Diệp Húc, châm chọc: “Không ngờ ngươi vẫn còn cười được, quả thật là kẻ lòng dạ ác độc, chẳng những ác với người khác, mà cũng ác với cả bản thân! Loại người như ngươi, nếu có thể sống đến trung niên, nhất định sẽ trở thành đại nhân vật trí dũng kiệt xuất xưng bá nhất phương! Đáng tiếc, ngươi phải chết yểu lúc này!”

Ầm! Ầm!

Từng cái đại đỉnh đánh lên người Diệp Húc, quần áo hắn nát tươm, vô số phù văn chạy loạn trên ngực, cơ thể gần như bị cửu tôn đại đỉnh nghiền nát!

Diệp Húc cả người đẫm máu, vô cùng thê thảm, vẫn cố cười nói: “Tiểu đệ đệ, đến cho thúc thúc ôm một cái, thúc thúc thương ngươi…”

Hạ Mộ Bạch mặt vặn vẹo, đột nhiên quát lớn: “Cửu đỉnh hợp nhất, trấn áp!”

Cửu tôn đại đỉnh trên đầu hắn hợp làm một, ầm ầm bay lên đỉnh đầu Diệp Húc, giống như một ngọn núi lớn hạ xuống!

Ầm!

Tiếng nổ truyền xa hơn mười dặm, giống như có một người khổng lồ đang gõ chuông đồng, sóng khí mênh mông cuồn cuộn khắp nơi, đánh bay một vài vu sĩ tu vi khá thấp ra vài trăm thước!

“Còn chưa chết sao?”

Hạ Mộ Bạch sắc mặt phát lạnh, đang định tế khởi cửu đỉnh, đột nhiên thấy Diệp Húc thất khiếu đổ máu, đứng thẳng tại chỗ, hai mắt vô thần.

Oành!

Trong cơ thể hắn dường như có thứ gì đó nổ tung, vô số bảo vật rơi ra khắp nơi, trong đó có Thiên Thanh Kim Ti, Lang Gia Tiên Ngọc, hàn ngọc vạn năm, đủ mọi chủng loại, nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có hơn mười ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch kia!

Bảo vật vô cùng vô tận từ trong cơ thể hắn tuôn ra, từng món lơ lửng trong không trung, cũng bị cửu đỉnh của Hạ Dương Sóc định trụ, không thể rơi xuống.

“Tiểu tử này cuối cùng đã chết rồi!”

Hạ Mộ Bạch vừa mừng vùa sợ, tâm chợt sáng sủa lên, tảng đá lớn đè nặng trong lòng không cánh mà bay, chuyện này cực kỳ có lợi cho tu vi tiến cảnh của hắn, từ nay về sau, con đường tu luyện của hắn tất sẽ bằng phẳng, không gặp trở ngại!

“Diệp lão ma rốt cuộc bạo rồi!”

Không biết bao nhiêu vu sĩ mắt sang lên, hoan hô một tiếng, phóng lên, tính toán cướp đoạt bảo vật.

Hạ Mộ Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại thầm kinh tâm, hắn đã tu luyện Cửu đỉnh vu hoàng quyết đến cảnh giới cao thâm, tuy rằng vẫn kém so với Hạ Dương Sóc, nhưng uy năng mỗi một tôn đại đỉnh đều tương đương với một kiện vu bảo, tế ra chin lần liên tục cũng không thể đánh chết Diệp Húc, cuối cùng phải hợp nhất cửu đỉnh lại mới được, nhưng cũng không có đánh vỡ thân thể hắn.

“Tiểu tử này không biết đã ăn thiên tài địa bảo gì, thân thể còn mạnh hơn cả vu bảo, không bằng thu lại, luyện chế thành một kiện vu bảo hình người!”

Đôi mắt hắn sang lên, vội vàng phóng tới Diệp Húc, vươn tay ra, định bắt lấy thân thể Diệp Húc.

Lúc này, tình cảnh lập tức không khống chế được, không biết bao nhiêu vu sĩ đều vọt đến, chộp tới những bảo vật kia, nhiều vu sĩ cùng rat tay như vậy, cảnh tượng lớn, có thể nói là đồ sộ, thậm chí cả Cửu đỉnh vu hoàng quyết của Hạ Dương Sóc cũng không trấn áp được!

Đại đỉnh trên đỉnh đầu Hạ Dương Sóc hơi động, bị mấy trăm tên vu sĩ tấn công khiến cho khí tức bất ổn, có phần không khống chế được, trong lòng vừa giận vừa sợ.

“Những kẻ này, đều là một đám mãn phu sơn dã, một chút kiến thức cũng không có!”

Hắn giận dữ trong lòng, đột nhiên nghĩ ra, không khỏi giật mình: “Sao không thấy con Hắc hùng kia rơi ra?”

Hắn từng thấy, lúc Diệp Húc tập kích giết La Tú Tú, tế khởi ngọc lâu, một con Hắc hùng từ trong đó thò đầu ra, một gậy đánh nát lồng nguyên khí của La Tú Tú, bởi vậy Diệp Húc mới có thể dễ dàng đắc thủ, vặn gãy cổ nàng ta.

Nếu Diệp Húc thật sự chết rồi, như vậy con Hắc hùng tinh kia nhất định sẽ tuôn ra từ trong ngọc lâu, nhưng là hiện giờ cũng không thấy, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Diệp Húc căn bản là giả chết!

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Hạ Dương Sóc, hắn vội vàng lớn giọng hô to: “Tiểu tử kia chưa chết, mọi người đừng loạn động!”

Những vu sĩ đó sao có thể nghe hắn, nghĩ là Hạ gia muốn độc chiếm bảo vật của Diệp Húc, đều chen nhau xông lên, Hạ Dương Sóc thúc dục uy năng Cửu đỉnh vu hoàng quyết lên mức cao nhất, cũng không trấn áp được mọi người, nhất là trong đó lại có các cao thủ Đan Đỉnh kỳ như La Ma, Hách Tài, khí thế phát ra, tấn công khiến thân hình hắn bất ổn.

“Mộ Bạch không xong rồi!” Hạ Dương Sóc lòng đau như cắt nói.

Lúc này, Hạ Mộ Bạch bước lên trước một bước, một tay bắt lấy Diệp Húc, cười ha ha nói: “Tiểu tử thối, ngươi năm lần bảy lượt đối nghịch với ta, giờ ta liền luyện ngươi thành vu bảo hình người!”

Hắn đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy Diệp Húc bỗng mở mắt ra, Hạ Mộ Bạch sợ tới mức lông tơ đều dựng thẳng, ngọc lâu hắn ông một tiếng buông lồng chân nguyên xuống, bảo vệ quanh thân.

Ngọc lâu của hắn là Huyền hoàng kim ngọc lâu bảy tầng, thuộc loại cao nhất trong tất cả các loại ngọc lâu, lực phòng ngự giống như mai rùa, rất khó công phá.

“Tiểu đệ đệ, ngươi không hổ là thiếu niên thiên tài Hạ gia. Nhưng mà, ngươi cũng không nên vây khốn ta!”

Diệp Húc lành lạnh cười một cái, vận chuyển nguyên công, thân thể lập tức gầy khô như trúc, bàn tay gân guốc đặt lên đầu Hạ Mộ Bạch, lạnh lùng nói: “Ngươi đánh ta nhiều lần như vậy, hẳn là rất thích đi? Ngươi cũng tiếp ta một chưởng xem!”

Ba!

Hạ Mộ Bạch không thể tránh né được, thiếu niên thiên tài Hạ gia Trung Châu kia, bị một chưởng của Diệp Húc đánh lên, đầu lập tức lún vào trong ngực, ngọc lâu trên đỉnh đầu hắn ầm ầm nổ tung, linh quang tiêu tan.

Thiếu niên thiên tài Hạ gia Trung Châu, cứ chết đi một cách đơn giản như vậy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)