Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 241: Hoài bích có tội (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn ương ngạnh, bỏ qua công phu sư tử ngoạm, cắn một cái thật mạnh vào những tông chủ môn chủ đến La Phù đảo này.

Cung chủ Lạc Già sơn Phạm Huệ Âm thản nhiên cười nói: “Huyết bồ đề cũng không phải bảo vật rất tốt gì, nếu chư vị lo sợ tẩu hỏa nhập ma, có thể đến Lạc Già sơn của Huệ Âm, Lạc Già sơn ta có sáu cây Thanh tịnh trúc, cũng có tác dụng trấn áp tâm ma, chỉ là kém một chút so với Huyết bồ đề thôi.”

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn cô gái mặc cung trang kia, chỉ thấy đỉnh đầu cô ta có một tòa Viêm Thiên bảo tháp bảy tầng, hạ xuống một luồng linh khí, kết thành chuỗi ngọc, có vẻ rất trang nghiêm, thánh khiết.

“Mụ đàn bà này lại muốn đập bãi ta, thảo nào Bách Hoa cung chủ rất ghét mụ ta.” Hắn có chút không vui trong lòng.

Những kẻ đứng đầu các môn phái khác nghe thế, ào ào mở miệng, chèn ép giá của Diệp Húc.

Diệp Húc vẫn bất động như trước, không nói sáu cây Thanh tịnh trúc kia có tác dụng trấn áp tâm ma hay không, cho dù có, môn chủ tông chủ cũng không chịu bỏ mặt mũi mà đi tới Lạc Già sơn.

Dù sao cũng là có việc cầu người, hơn nữa đối phương lại là môn phái chính đạo.

Nếu có được một quả Huyết bồ đề, liền có thể làm trấn phái chi bảo, con cháu sẽ được lợi vô cùng, so với sáu cây Thanh tịnh trúc trên Lạc Già sơn kia, căn bản không thể sánh nổi.

“Diệp đà chủ, ta dùng vu bảo đổi được không?” Vạn Pháp yêu vương cũng không nhịn nổi mà mở lời, cười nói.

Diệp Húc áy náy nói: “Pháp vương thứ lỗi, Huyết bồ đề này, chỉ đổi tinh thần nguyên từ tinh thạch.”

“Thật đáng tiếc…”

Vạn Pháp yêu vương chậm rãi lắc đầu, hắn ta cũng rất thèm muốn Huyết bồ đề, nhưng hắn với chính đạo môn phái Lạc Già sơn kia giao tình sâu đậm, thường xuyên đến Lạc Già sơn lãnh giáo vu pháp tâm pháp với cung chủ Phạm Huệ Âm, còn có thể miễn cưỡng ngăn chặn được tâm ma, cũng không nặng như những giáo chủ tông chủ môn phái khác.

Những người khác thấy ngay cả Vạn Pháp yêu vương cũng không khuyên được Diệp Húc, liền bỏ qua suy nghĩ đó, đều thì thầm với nhau, thấp giọng thảo luận.

Sau một lúc lâu, Môn chủ Tạo Hóa môn Vạn Thanh Lưu đi ra, ha ha cười nói: “Lão phu và môn chủ Tứ Hồng môn Khuyết Thương môn bàn bạc, quyết định liên kết lại mua miếng Huyết bồ đề này của ngươi.”

Ông ta vẫn không nhịn được mà nhắc lại chuyện xưa, nói: “Diệp tiểu hữu, thật sự không thể giảm chút nào sao? Giảm giá đi một ít sẽ tốt hơn…”

Diệp Húc lắc đầu, khóe miệng Vạn Thanh Lưu run run, có chút xót của, cuối cùng cắn chặt răng, lấy ra hai trăm ngàn cân, có chút lưu luyến đưa cho Diệp Húc, ngoài miệng không buông tha người, nói: “Diệp tiểu hữu, lòng ngươi đen tối như vậy, cẩn thận tối gặp ác mộng.”

Hai vị môn chủ Tứ Hồng môn và Khuyết Thương môn cũng hết sức đau lòng, không kìm nổi châm chọc: “Đâu chỉ gặp ác mộng, làm chuyện đuối lý, không chừng quỷ còn đến gõ cửa đi!”

“Đi đêm cũng phải cẩn thận, khó đảm bảo có người sẽ dùng ám côn đánh Diệp đà chủ!”

Diệp Húc cười ha ha, tinh thần nguyên từ tinh thạch cuồn cuộn nổi lên, đưa vào trong ngọc lâu của mình, cười nói: “Nhờ sự chiếu cố của ba vị môn chủ, hoan nghênh lần sau lại đến!”

Khóe mắt ba người run run, Vạn Thanh Lưu lập tức chắp tay hướng Vạn Pháp yêu vương, nói: “Pháp vương, đám người tiểu đệ mang trọng bảo trong thân, không dám ở lâu, cáo từ.”

Vạn Pháp yêu vương cũng biết trong ngực ba người là một củ khoai nóng, nếu tiếp tục ở lại La Phù đảo, không biết bao người sẽ sinh ra tâm cướp đoạt, cười nói: “Ba vị đi đường cẩn thận, thứ cho Khổng mỗ không thể tiễn xa.”

Ba người Vạn Thanh Lưu liếc nhau, lập tức phóng lên cao, cùng nhau đi.

Ba người bọn họ đi xa, La Ẩn chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Pháp vương, tiểu đệ còn chút việc vặt, đi trước một bước.”

“Ta cũng có chuyện, Khổng huynh, tiểu đệ cáo từ trước.” Tây Môn Tung cười ha ha, nói.

Sài Tuyên cười hắc hắc nói: “Thật trùng hợp. Không bằng chúng ta cùng đi?”

Lại thêm vài vị tông chủ môn chủ mặt mỉm cười, từ giã Vạn Pháp yêu vương.

Vạn Pháp yêu vương cảm thấy khó xử, biết những kẻ đứng đầu này chỉ sợ là đã muốn giết người đoạt bảo, dù sao bọn họ cũng là do hắn mời tới, hiện giờ vì một kiện trọng bảo mà động sát khí, thầm than một tiếng, nói: “Chư vị muốn đi, Khổng mỗ không tiện ngăn trở, nhưng đừng làm tổn hại hòa khí, đừng tổn hại hòa khí mới tốt.”

Hắn cũng chỉ làm hết trách nhiệm, cũng không có ngăn cản.

“Pháp vương sao lại nói thế? Chúng ta chỉ là có việc nhà cần về thôi, giờ này sang năm, còn muốn cùng đám người Vạn môn chủ nâng cốc chúc mừng đâu.”

La Ẩn cười ha ha, cùng với vài vị môn chủ tông chủ bay ra La Phù đảo, chớp mắt liền biến mất không còn bóng dáng.

Những người này rời đi, các tông chủ môn chủ khác liếc nhau, cười nói: “Vạn môn chủ được Huyết bồ đề, chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt.”

Bách Hoa cung chủ vẫn không nói gì, đột nhiên từ từ đi ra đám người, cười nói với Diệp Húc: “Diệp tiểu ca, Huyết bồ đề là bảo vật ngươi đạt được trong Vu Hồn giới?”

Diệp Húc vội vàng đứng dậy, dù sao Tố Tâm Lan là ân sư của Tô Kiều Kiều, vừa là hàng xóm của hắn, cười nói: “Không sai.”

“Có còn hay không?” Tố Tâm Lan chớp chớp mắt, cười nói.

“Vừa khéo, chỗ tiểu đệ vẫn còn một viên.” Diệp Húc cũng chớp chớp mắt, lấy ra một quả Huyết bồ đề, vẻ mặt hàm hậu cười nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)