Đại hội La Phù đảo, Diệp Húc nhất định phải làm cho thanh danh bay cao, truyền khắp Thập Cửu châu Đông Hải.
Hắn lấy một quả huyết bồ đề ra, liền đủ để áp tất cả bảo vật của những người khác, khiến cho giáo chủ tông chủ các đại môn phái cũng phải bỏ qua tôn nghiêm mặt mũi, chạy tới mua quả Huyết bồ đề này.
Những kẻ vừa cười nhạo hắn, giờ đây vẻ mặt lại trở nên phấn khích dị thường, bọn chúng vừa mới nói chỉ có phá gia chi tử mới mua cái hạt châu rách này, kết quả là các đại nhân vật của các đại môn phái, thậm chí cả tông chủ giáo chủ môn phái bọn chúng, đều chạy tới, tính toán làm phá gia chi tử một hồi.
Kết quả này, làm cho người ta bất ngờ.
Đám người Ngưu Đức trợn tròn mắt lên, bọn họ cũng không đoán được là mình ra tay tương trợ, kích phát uy năng của viên châu tử này, tạo thành hiệu quả lớn như thế, thậm chí kinh động cả Vạn Pháp yêu vương.
“Huyết bồ đề có tác dụng an tâm ninh thần, chấn nhiếp tâm ma, đối với vu sĩ ma đạo chúng ta mà nói, quả thật là trọng bảo khó lường, nhưng mà, ngươi ra giá này, thật sự quá cao, cao đến quá đáng!” Một lão già gầy đi ra khỏi đám người, từ từ nói.
Diệp Húc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy lão già gầy này thần sắc thản nhiên, tự nhiên lộ ra một loại hơi thở nhẹ nhàng, rõ ràng là ma đạo, lại làm cho người ta có cảm giác như quang minh chính đại vậy, nói: “Lão tiên sinh, ngài là?”
“Vạn Thanh Lưu Tạo Hóa môn.”
Lão già kia thản nhiên cười, nói: “Tiểu hữu, giá này quả thật quá đắt, nếu ngươi đồng ý bán với giá một trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, lão phu liền mua miếng Huyết bồ đề này.”
“Một trăm ngàn cân nguyên từ tinh thạch? Môn chủ Tạo Hóa môn thật sự là giàu có!” Ngưu Đức vội vàng nhướn mày nháy mắt với Diệp Húc, ra hiệu cho hắn mau mau đồng ý.
Diệp Húc làm như không nhìn thấy, mỉm cười nói: “Vạn môn chủ, thật không phải, Diệp mỗ cửa hàng nhỏ vốn mỏng, thứ cho không thể trả giá.”
La Ẩn Bảo chủ Huyết Thần bảo tiến lên, thản nhiên nói: “Diệp đà chủ, ngươi ngoan ngoãn giao Huyết bồ đề cho ta, ân oán giữa ngươi với Huyết Thần bảo ta liền xóa bỏ! Lời La Ẩn ta nói ra, quyết không nuốt lời!”
“Giao cho lão La ngươi, còn không bằng cho lão Sài ta!”
Sài Tuyên cười ha ha, lạnh lùng nói: “Con thỏ đáng chết họ Diệp kia, ngươi liên tục giết đệ tử Quỷ Vương tông ta, nhổ Huyết bồ đề ra, Quỷ Vương tông ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu không, giết cả nhà ngươi!”
Liễu Thiên Huệ chầm chậm đi ra, cười khanh khách nói: “Diệp tiểu ca, không bằng chàng đưa miếng bồ đề này cho thiếp thân, La Sát môn của thiếp thân có mấy ngàn nữ đệ tử, có thể để chàng trái ôm phải ấp, vui vẻ như thần tiên, tu vi của chàng, sẽ tăng lên với một tốc độ khủng bố, trong vòng nửa năm sẽ tu luyện đến Nguyên Đan kỳ, đó là chuyện nhỏ.”
“Thiên Âm tông ta, nguyện ý bảo vệ Diệp đà chủ.”
“Nếu Diệp đà chủ có hứng thú, không ngại có thể đến Hoan Hỉ cung ta, làm Thái thượng trưởng lão của chúng ta.”
Một lão già béo mặc đại bào đỏ cười ha ha nói: “Hoan Hỉ cung ta không có gì, nhưng Huyền tẫn tiểu âm dương cấm pháp ảo diệu, đứng trên Xá nữ giao trưng đại pháp của La Sát môn, lấy âm bổ dương, thải bổ những nữ vu sĩ đã tu luyện thành kia, quả là sung sướng!”
Lão già béo này, đúng là cung chủ Hoan Hỉ cung, tên Tây Môn Tung, tai to mặt lớn, trong ma đạo Thập Cửu châu Đông Hải này, là hạng người nổi danh xấu tiếng.
Ác danh Hoan Hỉ cung, còn trên cả Huyết Thần bảo, Ngũ Độc giáo.
Huyền tẫn tiểu âm dương cấm pháp cũng là tàn thiên, tuy nhiên môn công pháp này hại người lợi ta, thải bổ người khác để đề thăng thực lực bản thân, tinh dũng mãnh tiến, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng cũng cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma, hơn với những cấm pháp tàn thiên khác, bởi vậy Tây Môn Tung bắt buộc phải có được Huyết bồ đề.
Những tông chủ môn chủ đó, có dụ dỗ, có uy hiếp, có bán sắc, đều tính toán lấy được Huyết bồ đề về tay.
Diệp Húc chỉ chỉ hàng chữ viết bằng máu trên dải lụa trắng, uể oải nói: “Xin lỗi các vị, cửa hàng Diệp mỗ nhỏ mà vốn lại ít, thứ cho không thể trả giá, cũng không chịu nợ.”
Tinh thần hắn chấn lên, mở miệng hét to: “Huyết bồ đề mới ra lò đây, ông đi qua bà đi lại xin đừng bỏ qua, chỉ bán với giá hai trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch…”
“Tiểu tử thối, ngươi ăn lớn như thế, cẩn thận ăn không hết nghẹn chết đấy!” Tây Môn Tung giận tím mắt, trong đôi mắt ti hí kia hung quang lóe ra, điềm nhiên nói.
Tuy nhiên thái độ của những người khác tốt hơn hắn rất nhiều, tuy rằng cái loại dầu muối không vào như Diệp Húc rất là căm tức, cũng bất động, giấu sát khí dưới đáy lòng.
Vạn Pháp yêu vương mở miệng cười nói: “Chư vị, các ngươi đều là những kẻ đứng đầu các phái, mà Diệp đà chủ chỉ là một tên tiểu bối, cần gì làm khó hắn như thế?”
Tây Môn Tung cười ha ha, thịt béo trên mặt rung rung, nói: “Pháp vương nói có lý. Ta là thân phận gì, sao có thể gây khó dễ cho một tên tiểu bối được? Chẳng qua môn hạ đệ tử ta, nói không chừng sẽ gây phiền hà cho Diệp đà chủ.”
Hắn nhìn Diệp Húc đầy thâm ý, cười tủm tỉm: “Diệp đà chủ sau này khi đi đường phải cẩn thận một chút, nói không chừng ngày nào đó có người phát hiện ngươi chết trên biển, bị người hái cả nguyên dương đó!”
Phía sau hắn, vài thiếu phụ xinh đẹp nhướn mày nháy mắt với Diệp Húc, có ả lẳng lơ còn liếm liếm môi.
“Thải bổ ta?”
Diệp Húc chớp chớp mắt, hỏi La Phù tứ quân tử đứng bên cạnh: “Rất đáng sợ sao?”
Đám người Ngưu Đức nghiêm túc gật đầu, sắc mặt Viên Phương ngưng trọng lại, rùng mình một cái, thấp giọng nói: “Tuy nhiên cũng rất sảng khoái, thoải mái dễ chịu, mà khoái chết luôn…”
Diệp Húc nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: “Đầu trọc không sợ nhiều chấy, dù có thêm đệ tử Hoan Hỉ cung, kẻ thù của ta vẫn không vượt quá một ngàn người.”
Hiện giờ kẻ thù của Diệp Húc, đã có hàng trăm tên, nếu là ba trăm người có thể giết được hắn, thêm nhiều người nữa thì cũng vậy, bởi vậy Tây Môn Tung uy hiếp, hắn không thèm quan tâm.
“Hai trăm ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, chỉ sợ các môn phái ở dây, không ai có thể trả đủ, nên giảm đi.” Có người khuyên nhủ.