Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 213: Khắp nơi đều là địch (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn vừa nghĩ tới đây, liền thấy “Hoàng Hạo” và Diệp Húc đứng chung một chỗ, cũng không trở lại bên người mình, vừa nói vừa cười, không khỏi tức giận, sôi máu nói: “Thằng nhãi này làm phản sao? Bạch nhãn lang, thực sự là bạch nhãn lang mà!”

Hàn Đông Dương kỳ quái nói: “Thất Sát cung ta lót đáy hay không không quan trọng. Ngay cả đệ tử Quỷ Vương Tông cũng cúi đầu hàng phục Ngũ Độc giáo, lúc này mới là mất mặt.”

Sài Tuyên tức giận tới hộc máu tươi, quay đầu hướng Nghiêm Tam Sơn hung tợn nói: “Tam Sơn, đợi ngươi đem đầu Hoàng Hạo tới gặp ta!” Dứt lời, hkoongs chế Quỷ Vân Quỷ Sương, mang theo mọi người Quỷ Vương tông rít gào rời đi.

“Diệp đà chủ, lần này thu hoạch nhất định rất phong phú đi?” La Ẩn điềm nhiên nói.

Hắn thay Diệp Húc nhận tiếng xấu về mình, trong lòng cực kỳ tức giận, tuy rằng những người khác sớm muộn gì cũng biết đệ tử mình đi vào vu hồn giới có hơn một nửa là chết trong tay Diệp Húc, nhưng La Ẩn vẫn nhìn hắn rất khó chịu.

Những người khác cũng tò mò nhìn chăm chú vào Diệp Húc. Khi tiến vào trong vu hồn giới, tu vi của hắn mới là Cố Nguyên nhất phẩm, hiện giờ rời khỏi vu hồn giới, rõ ràng là Dung Nguyên nhất phẩm, nâng cao chín tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới.

Cho dù là nhân vật thiên tài trong môn phái của họ, tu vi muốn nâng cao nhiều như vậy, cũng cần ít nhất từ một tới hai năm. Mà hắn từ lúc tiến vào vu hồn giới cho tới giờ mới chỉ qua mười ngày.

Diệp Húc khiêm tốn nói: “Nhận lời tốt lành của bảo chủ. Diệp mỗ cũng kiếm được chút ít bảo vật qua loa, không đáng đưa ra xem được.”

Những vu sĩ còn sống từ trong vu hồn giới đi ra nghe thấy như thế suýt nữa hộc máu.

“Một chút bảo vật qua loa? Diệp lão ma ăn nói ghê gớm, giết nhiều người như vậy đoạt nhiều bảo vật như vậy, không ngờ còn kêu ít.”

Kỳ thực Diệp Húc là ăn ngay nói thật, hắn lấy được bảo vật đích xác không ít. Nhưng so sánh với Giao đạo nhân bên người mà nói, hắn thu hoạch những bảo vật có thể đem ra được, chỉ sợ cũng chỉ có kiện Thiên Vũ Chi Dực mà Giao đạo nhân đưa cho hắn.

La Ẩn tức giận một tiếng, phất áo rời đi.

La Tu vội vàng đuổi kịp nhỏ giọng nói: “Cha làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ buông tha tiểu tử này như vậy?”

“Làm sao bây giờ hả?”

La Ẩn tức giận quát: “Không một chút tiền đồ gì cả, chính ngươi mang theo vài người, xử lý hắn ở trên đương! Chẳng lẽ còn muốn phụ thân tự mình ra tay sao?”

Mọi người Thất Sát cung cũng lần lượt rời đi, Hạ Mộ Bạch nhìn Diệp Húc ngọt ngào cười nói: “Diệp đà chủ, mấy ngày nay cần phải cố gắng bảo vệ tính mạng mình đấy. Ta ngày khác tu vi đại thành còn muốn đích thân tới lấy!”

“Tiểu đệ đệ, về nhà uống sữa đi thôi.”

Diệp Húc nhẹ nhàng cười nói: “Nếu không thúc thúc không ngại tiễn ngươi đi gặp bà ngoại đâu.”

Hạ Mộ Bạch sắc mặt xanh mét, người Thất Sát cung đã rời đi, hắn hiện giờ cũng không dám giao thủ với Diệp Húc, cười lạnh nói: “Xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu!” Dứt lời, dưới chân đột nhiên hiện ra một đại đỉnh, ngự phong mà đi.

La sát môn chủ Liễu Thiên Huệ nhỏ giọng hỏi đệ tử còn sống trở về, thế mới biết danh hiệu Diệp lão ma đầu. Đệ tử của mình, cũng không ít người chết trên tay Diệp ma đầu này.

Tuy nhiên ngũ đại môn phái từng có quy định nàng cũng không tiện ra tay, gây hấn với Diệp Húc.

Liễu Thiên Huệ liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái thật sâu cười khanh khách nói: “Diệp đà chủ quả nhiên là thiếu niên có triển vọng. Thủ đoạn cao cường, thiếp thân khâm phục khâm phục.” Dứt lời mang theo mọi người rời đi.

Diệp Húc rùng mình một cái, nữ nhân này tiếu lý tàng đao, cũng không phải người đơn giản.

“Sớm biết như vậy ta xuống tay độc thêm một chút, xử lý hết thảy những đệ tử mấy môn phái này. Ta không nói, đệ tử Bách Hoa cung không nói, ai biết ta làm?” Trong lòng hắn hung tợn nói.

Lần này vu sĩ Thanh Châu toàn quân bị diệt, Lương Vương mặt mày nhăn nhó, hắn phái đi ba vu sĩ tự nhiên cũng chết trongvu hồn giới, nói vài câu với Diệp Húc rồi cũng đi.

“Diệp đà chủ, còn muốn đa tạ ngươi ở trong vu hồn giới đã chiếu cố đệ tử Bách Hoa cung.” Bách hoa cung chủ chân thành tới cười nói.

Nàng hỏi qua đám người Ân Nguyệt Nhi, biết Diệp Húc đã từng ra tay cứu các nàng. Hơn nữa đệ tử Bách Hoa cung chết cũng không có nửa điểm quan hệ với Diệp Húc, không phải chết trong tay yêu thú thì bị đệ tử môn phái khác sát hại.

Diệp Húc cười nói: “Cung chủ khách khí rồi, chúng ta gần nhau, tự nhiên hẳn phải giúp đỡ lẫn nhau.”

“Giúp đỡ lẫn nhau?”

Bách hoa cung chủ nhợt nhạt cười, liếc nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu nói: “Diệp đà chủ nếu gặp nạn, có thể tới Bách hoa cung tránh né đi mấy ngày. Bản cung thấy những người mới rời đi đó, hơn phân nửa sẽ mưu đồ gây rối cho ngươi, không bằng cùng ta đi đi?” Ý tứ của nàng, là cùng với Diệp Húc đi trở lại phân đà Vân Môn sơn, tạ ơn Diệp Húc đã ra tay tương trợ.

Diệp Húc thản nhiên cười nói: “Trở lại Vân Môn sơn rồi thì sẽ thế nào? Vân Môn sơn ta thế nhỏ, cũng chỉ có hai ba người, cung chủ cũng không thể ở đó bảo vệ được. Đa tạ hảo ý của cung chủ, cái gì nên tới thì tới, so với việc chết ở trên địa bàn của ta, thì chẳng bằng giải quyết vấn đề ở trên đường còn hơn.”

“Diệp đà chủ có hùng tâm này, bản cung an tâm rồi.”

Nàng tế khởi liên hoa thật lớn của mình, mang theo đệ tử bách hoa cung trở về núi. Trên liên hoa, Ân Nguyệt Nhi lo lắng nói: “Cung chủ, Diệp đà chủ không có việc gì chứ?”

Bách Hoa cung chủ thản nhiên cười nói: “Nếu hắn nói vậy khẳng định là có nắm chắc. Diệp đà chủ này, không phải người thường, hơn nữa…”

Nàng sắc mặt ngưng trọng, lộ ra vẻ cảnh giác nói: “Cái đệ tử Quỷ Vương tông bên cạnh hắn, cho ta một cảm giác nguy hiểm cực độ. Ta đối mặt với hắn không ngờ giống như đối mặt với một đầu mãnh thú hung tàn hoang dã cực độ. Thậm chí cánh tay đều nổi lên một chút mụn nhọt rồi…”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)