Huyết Thần Bảo thiếu bảo chủ La Tu tu luyện Huyết Thần Kinh, bảo chủ La Ẩn lại phái ra 27 danh tử sĩ Dung Nguyên cửu phẩm, đưa tu vi của hắn tăng lên tới Chân Nguyên Kỳ đỉnh, lấy thực lực của La Tu khẳng định lực áp quần hùng.
Cho nên La Sát Môn chủ mới cho rằng La Tu xử lý nhiều vu sĩ như vậy, khiến đệ tử các đại môn phái tử thương thảm trọng.
Sống sót nhiều nhất đó là đệ tử Bách Hoa cung, có tới mười danh đệ tử. Bách Hoa cung chủ tổng cộng phái ra mười tám đệ tử, trình độ thương vong còn muốn đỡ hơn một chút. Về phần những thế gia Thanh Châu khác, cùng với vu sĩ Lương Vương phủ, toàn quân bị diệt, không ai sống sót.
“Ngũ Độc giáo Diệp đà chủ, cũng chết trong vu hồn giới sao?”
Sài Tuyên cười ha ha, hung tợn nói: “Ngũ độc giáo toàn quân bị diệt, lần này Quỷ Vương tông của ta cũng không tính mất mặt!”
Hàn Đông Dương thản nhiên nói: “Ta sớm nói qua, Ngũ Độc giáo phái ra cái đà chủ không biết gì đi ra, rõ ràng là chịu chết mà.”
Bọn họ hai phái đệ tử chết nhiều nhất, cuối cùng có Diệp Húc đệm lưng, trong lòng có chút an ủi.
“Diệp Thiếu Bảo cũng chết sao?”
Bách Hoa cung chủ Tố Tâm Lan nhìn một đám đệ tử từ trong vu hồn giới nhảy ra, duy không có bóng dáng của Diệp Húc. Trong lòng nàng có chút tiếc hận thầm nhủ: “Đáng tiếc, ta vốn cực kỳ tán thưởng hắn, không nghĩ tới lại chết trong vu hồn giới này…”
“Huyết Thần Bảo thật sự rất thủ đoạn!”
La Sát Môn chủ cười khanh khách nói: “La Bảo chủ, lệnh lang giết nhiều đệ tử chúng ta như vậy, lần này Huyết Thần Bảo có thể nói là đại thu hoạch, đại thu hoạch à!” Nàng mặc dù cười nhưng có thể nghe ra sự tức giận trong tiếng cười của nàng.
Không chỉ có nàng, Hàn Đông Dương, Sài Tuyên cũng cực kỳ bất mãn với Huyết Thần bảo, vẻ mặt tức giận.
La Ẩn đắc ý dào dạt, ha ha cười nói: “Liễu môn chủ, trước kia ngũ phái ta đã kết hiệp nghị rồi. Từng có quy định, trong vu hồn giới, các đệ tử sinh tử do mệnh, phú quý do trời. Cho dù là ở bên trong có huyết hải thâm thù, nhưng ra bên ngoài vẫn phải hòa khí. Chẳng lẽ Liễu môn chủ đã quên quy củ này?”
Liễu Thiên Huệ á khẩu không trả lời được, tức giận hừ một tiếng. Bọn họ lúc trước quả thực là có hiệp nghị này, hiện giờ La Ẩn nhắc lại chuyện xưa, bọn họ cũng không tiện phát tác.
La Ẩn cười ha hả, thỏa thuê mãn nguyện, La Tu chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Cha, người không phải là một mình con giết, thậm chí ngay cả con cũng suýt bị người giết chết…”
La Ẩn ngẩn ngơ nghi hoặc nói: “Ai có thể có bản lĩnh này? Chẳng lẽ là tiểu tử Hạ gia kia?”
“Không phải, con và Hạ Mộ Bạch liên thủ cũng suýt bị người giết…”
La Tu sắc mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói: “Người ngoan độc kia, chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo của Ngũ Độc giáo?”
“Khốn khiếp! làm sao ngươi lại không nói sớm, làm hại Huyết Thần Bảo ta chịu tiếng xấu dùm tên tiểu tử kia!” La Ẩn giận tím mặt quát: “Vậy tiểu tử kia đâu?”
“Con nghe người ta nói, tiểu tử kia ý đồ muốn xuyên qua Thông Thiên Hạp cốc, kết quả bị phong sát băng phong. Lúc này phân nửa đã chết, cha, không bằng người và mấy vị tông chủ cung chủ kia giải thích rõ ràng. Miễn cho Huyết Thần Bảo ta chịu tiếng xấu thay người khác.”
La Ẩn hừ một tiếng, hắn trời sinh cao ngạo, cho dù biết mình làm sai chuyện gì cũng không thừa nhận. Bảo hắn giải thích với đám La Sát môn chủ, thì sẽ bị người khác nói Huyết Thần Bảo sợ mấy phái kia. Hắn tự nhiên không chịu, tình nguyện đưa lưng chịu tiếng xấu này vậy thôi.
“Xem ra, trong vu hồn giới đã không còn đệ tử sống sót rồi…” Bách Hoa cung chủ thở dài một tiếng nói.
Đám người Hàn Đông Dương chậm rãi gật đầu, đang muốn thu hồi vu bảo và pháp lực. Đột nhiên lại có hai người từ trong vu hồn giới lao ra. Hai người này một là thiếu niên áo lam, một là vu sĩ thanh bào.
Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy vị thiếu niên áo lam này rõ ràng là Diệp đà chủ, Diệp Thiếu Bảo, mà vu sĩ thanh bào là đệ tử Quỷ Vương Tông.
“Tiểu tử này không ngờ còn sống?”
La Ẩn giận tím mặt, nâng tay tát La Tu một cái lăn lộn đi mấy vòng trên mặt đất, tức giận nói: “Ngươi không phải nói hắn đã chết rồi sao? Hiện giờ làm sao còn sống sờ sờ ra đấy?”
Hạ Mộ Bạch đứng ở phía sau Hàn Đông Dương, hắn tuy rằng nhỏ tuổi, dáng người như đồng tử, băng tuyết đáng yêu. Nhưng lúc này khuôn mặt độc ác, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, ánh mắt chuyển động.
Hắn có tâm mượn tay mọi người, diệt trừ Diệp Húc, tuy nhiên nếu là hắn mở miệng nhờ người diệt trừ Diệp Húc. Thể diện của Trung Châu Hạ gia sẽ không còn.
Sài Tuyên đột nhiên cười ha ha, đắc ý dạt dào nói: “Không nghĩ tới, Quỷ Vương tông ta còn một đệ tử thứ ba còn sống đi ra. Thật sự đáng mừng! Lại nói, Hàn lão quái, các ngươi Thất Sát cung ngoại trừ Trung Châu Hạ gia công tử ra, chỉ còn hai người sống sót, thương vong còn thảm hơn cả Quỷ Vương tông ta! Lúc này người lót đáy chính là Thất Sát cung các ngươi ha ha!”
Hàn Đông Dương tức giận hừ một tiếng, hắn cũng không có dự đoán được Diệp Húc và một đệ tử bình thường khác của Quỷ Vương Tông còn sống đi ra.
Sài Tuyên càng thêm đắc ý thầm nghĩ: “Lão phu nguyên tưởng rằng thiên tài Mạc Luân sẽ dương danh Quỷ Vương Tông trong đại hội vu hồn giới lần này. Không nghĩ tới hắn đã chết, nhưng thật ra còn càng khó tin hơn là đệ tử bình thường Hoàng Hạo, từ trước tới nay không được ta coi trọng, lại có thể còn sống mà trở về.”
Giao đạo nhân ăn luôn hai đệ tử Quỷ Vương Tông, trong đó có một người tên là Hoàng Hạo, chính là người mà hắn biến thành bộ dạng này.
Hoàng Hạo ở Quỷ Vương Tông, xưa nay lừa gạt người khác, ăn uống chơi gái, hãm hại, gian dâm, giết người cướp của toàn bộ đều có. Sài Tuyên từng có một câu đánh giá về hắn, hình dung lại những gì mà người này đã làm.
“Đáng khinh, cực độ đáng khinh!” Lúc đó Sài Tuyên đã nói thế.
Lần này vu hồn giới mở ra, Sài Tuyên cũng không để Hoàng Hạo trong lòng, phái hắn vào vu hồn giới thuần túy là muốn làm vật hi sinh mà thôi. Nhưng mà thật không ngờ tên đáng khinh bỉ vô cùng này lại còn sống trở về.
Lúc này “Hoàng Hạo” lông tóc không tổn thương từ trong vu hồn giới đi ra khiến hắn như mở cờ trong bụng. Ánh mắt chán ghét nhìn đệ tử này cũng đã dịu đi rất nhiều.