Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 207: Tử thương thảm trọng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người lâm vào trầm mặc, hạp cốc này đã trở thành danh từ tử vong rồi. Cho dù là vu bảo bình thường cũng bị phong sát xé rách. Thiên quỷ pháp tướng cái loại tâm pháp cực kỳ lợi hại này cũng không thể ngăn cản được.

Trong thông thiên hạp cốc phong sát cực kỳ loãng, liền đã lợi hại như vậy, những tầng còn lại bọn họ căn bản không thể nghĩ tới.

“Tiểu Tước Nhi, đưa tòa bảo đỉnh ngươi mới thu được lúc trước cho ta, ta đi xem thử.” Đột nhiên một thiếu nữ Bách Hoa cung chậm rãi mở miệng nói.

“Dược sư tỷ, không được tỷ sẽ chết đó!” một cô gái kinh hoảng nói.

Diệp Húc nhìn lại, cô gái kia chính là thiếu nữ tế luyện băng hùng làm vu bảo, từng thu được một luyện đan bảo đỉnh của chủ nhân vu hồn giới bên trong dược cung.

Vị sư tỷ họ Dược kia cười nói “Muội yên tâm, tòa bảo đỉnh kia không phải là vu bảo bình thường. Tầng thứ nhất phong sát lại rất loãng, còn không thể phá hủy được nó. Nếu ta chống đỡ không được, lập tức quay trở về, quyết không mạo hiểm.”

Thiếu nữ tên Tiểu Tước Nhi kia cắn răng, từ trong ngọc lâu lấy ra bảo đỉnh, nói: “Sư tỷ, nếu không đúng người phải lập tức quay trở lại.”

Dược sư tỷ kia trịnh trọng gật đầu, một ngụm chân nguyên phun ra, tế khởi bảo đỉnh, đón phong sát mà tới.

Bảo đỉnh này chất lượng đích xác hơn xa vu bảo bình thường, vững vàng bảo vệ thân thể của nàng, so với Quỷ Vương tông Mạc Luân thì đi xa hơn nhiều.

Tuy nhiên nàng càng đi về phía trước, cương phong phát ra càng mãnh liệt. Hàn khí cũng ngày càng nặng, gần như làm đông cứng chân nguyên của nàng.

Dược sư tỷ vội vàng lấy ra một viên đan dược đỏ rực như lửa, nhét vào trong miệng. Chỉ thấy quanh thân nàng lúc này toát ra ngọn lửa hừng hực, ngăn trở hàn khí. Đây là hỏa nguyên đan của bách hoa cung, có thể trợ giúp uy lực của chân hỏa.

Tuy nhiên cỗ chân hỏa này vừa mới trào ra liền bị hàn khí đông lạnh dập tắt.

Sắc mặt nàng hoảng sợ, vội vàng lấy ra một bình ngọc, đảo một viên hỏa nguyên đan, liều mang cho vào miệng rồi chạy như bay tới phía trước.

Nhưng là chỉ chạy được một nửa, hỏa nguyên đan của nàng hao hết, ngay cả đỉnh đồng nàng mang theo cũng bị đông lạnh thành một tòa khắc băng, đứng sừng sững trong thung lũng.

Rầm!

Một khối băng to như quả núi nhỏ đập tới, làm cho băng nát, chỉ còn một khối bảo đỉnh vẫn bình yên vô sự, bị cuồng phong thổi ra khỏi hạp cốc (khe sâu).

“Sư tỷ!”

Đám nữ đệ tử Bách Hoa cung lập tức khóc lóc, rưng rưng thu hồi lại bảo đỉnh.

Liên tục ba vu sĩ chân nguyên kỳ chưa thể đi ra khỏi hạp cốc này, thậm chí ngay một nửa lộ trình đều không có đi tới nơi được mà mất đi tính mệnh của mình.

“Xem ra, không tu luyện tới Hạo Nguyệt kỳ, là tuyệt đối không thể ra khỏi thông thiên hạp cốc, tiến vào tầng tiếp theo…” Một vu sĩ lẩm bẩm nói.

Lại một vu sĩ cười lạnh nói: “Phong sát này là cường giả tu luyện ra nguyên thai, dùng để luyện một trong tám chủng sát khí của nguyên thai, uy lực vô cùng, tuy rằng cực kỳ loãng nhưng mà chúng ta dù tu luyện tới Hạo Nguyệt kỳ, chỉ sợ cũng không xông qua nổi.”

“Mau nhìn, Diệp lão ma đi vào.”

Có người phát hiện ra ngọc lâu trên đỉnh đầu Diệp Húc, từ trong ngọc lâu xuất hiện một đầu giao long rất lớn. Nó ngậm Viêm Dương Hồ Lô, thẳng đi vào bên trong hạp cốc, không khỏi vừa mừng vừa sợ nói: “Diệp lão ma giết người rất nhiều, một thân toàn bảo bối, không nghĩ tới hắn lòng tham không đáy, không ngờ dám xâm nhập vào thông thiên hạp cốc chịu chết!”

Lại có người cười nói: “Diệp lão ma một thân đầy bảo vật, đợi khi phong sát thổi tới chết. Ngọc lâu phân giải, những bảo bối này hết thảy tuôn ra, chúng ta có thể nhặt được một kiện cũng là một món tiền phi nghĩa lớn rồi.

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên hai đầu giao long bay tới, cắt hắn thành hai đoạn.

Những người khác không khỏi rùng mình một cái, câm như hến, liếc nhau thầm nghĩ: “Diệp lão ma rất hống hách, hung hãn, ngay cả người nói sau lưng hắn, hắn cũng trở tay giết luôn! Tuy nhiên người nọ nói rất đúng, Diệp lão ma toàn thân là bảo, khẳng định sau khi chết bảo vật sẽ rơi xuống hạp cốc.

Những người này không vội vàng rời khỏi, mà đứng tại chỗ xem Diệp Húc biểu diễn.

Trong thông thiên hạp cốc, Diệp Húc từng bước đi tới cuối hạp cốc. Cương phong ngày càng mạnh hơn, hàn khí cũng ngày càng lạnh. Tuy nhiên có Viêm Dương hồ lô. Hắn không lo hàn khí, chỉ cần ngăn cản cương phong.

Không quá lâu, hắn đi tới nơi đệ tử La Sát Môn chết, lại một lúc nữa đi tới thi thể của Mạc Luân, như trước vẫn không có bất kỳ chút nguy hiểm nào cả.

Hắn vừa mới đi tới nơi vị Dược sư tỷ Bách hoa cung mới tử nạn kia, đột nhiên gió lốc càng thổi tới mãnh liệt. Trong đạo phong mang còn có một đạo hàn khí màu xanh. Tốc độ của nó nhanh không thể tưởng tượng nổi, đánh thẳng vào ngọc lâu của hắn, khiến cho ngọc lâu của hắn kịch liệt lay động!

Thậm chí ngay cả giao long khí, cũng bị hàn khí màu xanh này đánh nát, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra.

Hàn khí màu xanh này là phong sát chân chính, tuy rằng cực nhỏ, nhưng uy lực của phong sát cũng tương đương với một kiện vu bảo.

Nếu là phong sát thuyền màu xanh, dễ dàng làm cho một cường giả tam đan cảnh thổi chết.

“Diệp lão ma, rốt cuộc cũng phải chết!” bên ngoài thông thiên hạp cốc, có người hoan hô nói.

Những người khắc bắt đầu âm thầm đề phòng chuẩn bị đoạt bảo. Nếu so sánh mà nói thì vu hồn giới tầng thứ nhất giống như một cái kho nhiều bảo vậy, thì Diệp Húc là một kho báu di động. Nếu bảo vật trong ngọc lâu hắn tuôn ra, khẳng định là một khoản thu nhập kinh người khiến người ta đỏ mắt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)