Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 2: Võ đạo tiên thiên (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng đối với vu sĩ mà nói, võ đạo tiên thiên chỉ là mới bắt đầu, cảnh giới vu sĩ càng thêm khổng lồ, võ đạo tiên thiên không thể nào so sánh nổi!

Diệp Phong từ trong đám người tiên lên chắp tay cười nói: “Thất đệ, chúc mừng đệ, mười bốn tuổi thành tựu tiên thiên. Ngươi là đệ nhất nhân của Diệp gia ta ba trăm năm qua đó!” Trong ánh mắt khen tặng của hắn còn mang theo đủ ghen ghét. Hắn lớn hơn Diệp Húc gần 2 tuổi, đứng hàng thứ sáu, tư chất rất tốt, hiện giờ cũng đã tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới thất trọng rồi. Trong Diệp gia này hắn cũng được coi là nhân vật kiệt xuất.

Tuy nhiên so sánh với Diệp Húc, thành tựu của hắn liền nhỏ bé không chút đáng kể.

Diệp Húc cho hắn cảm giác, dường như một tòa núi lớn áp xuống người hắn, làm cho hắn không thể nào thở nổi.

Diệp Phong ra sức khổ tu, ra sức đuổi theo, nhưng khiến hắn tuyệt vọng chính là khoảng cách của hắn với Diệp Húc không những không có nhỏ lại mà ngược lại càng lúc càng lớn.

Không chỉ có hắn, chỉ sợ trong lòng tất cả đệ tử Diệp gia đứng ở đây đều có cảm giác này trong lòng.

“Lục ca quá khen” Diệp Húc thu thần thái của hắn vào trong mắt, cũng không để trong lòng, mỉm cười đáp lễ.

Những đệ tử Diệp gia khác cũng đều xông tới, chúc mừng không ngớt bên tai, đẩy Diệp Phong sang hẳn một bên.

Diệp Húc nhất nhất đáp lễ, trong lòng hắn biết, những đệ tử Diệp gia này cung kính như vậy, thậm chí có chút a dua, chủ yếu là bởi vì hắn bước vào võ đạo tiên thiên. Hắn gần như trăm phần trăm có thể trở thành vu sĩ, từ nay về sau địa vị ở Diệp gia một bước lên mây, bởi vậy mới nịnh bợ lấy lòng.

“Được rồi, được rồi, đều tản đi cho ta, chạy về tập võ!”

Diệp Tư Chân đuổi mọi người đi, cười với Diệp Húc rằng: “Thiếu Báo, hiện giờ ngươi đã thành tựu tiên thiên võ đạo, chúng ta phải đi Võ Bị Các. Chỉ cần thông qua thí nghiệm của Võ Bị Các, ngươi chính là vu sĩ trẻ tuổi nhất trăm năm qua của Diệp Phủ!”

Diệp Húc gật đầu theo hắn đi với Võ Bị Các.

Võ Bị Các của Diệp gia có bí pháp đánh thức nguyên thần. Chỉ cần là đệ tử Diệp gia trước ba mươi tuổi, tu vi đạt tới cảnh giới tiên thiên đều có tư cách đi vào trong Võ Bị Các đánh thức nguyên thần, đạt được ma đạo truyền thừa để trở thành vu sĩ.

Cái gọi là nguyên thần, kỳ thực chính là tinh phách.

Bất kỳ kẻ nào, từ khi sinh ra đời, sẽ nhiễm tinh phách vạn vật. Chủng loại tinh phách có chim bay cá nhảy, tranh hoa điểu, trùng ngư, thậm chí là hồn tinh quái, yêu thú, phách của tinh tú….

Con người mới sinh ra, nguyên thần suy yếu, chỉ có luyện võ đạo tới cảnh giới tiên thiên, nguyên thần mới có thể đạt tới cường độ kết nối chư thiên, đạt được thiên đạo kế thừa. Bởi vậy trên dưới Diệp gia, thậm chí cả gia nô, đều tu luyện võ đạo, tôi luyện võ nghệ.

Nguyên thần mạnh yếu, đại biểu cho tư chất vu sĩ, Diệp Húc hiện giờ đã là võ đạo tiên thiên cao thủ. Nguyên thần của hắn cũng đủ hùng mạnh, trở thành vu sĩ gần như là chuyện chắc chắn.

Bên ngoài Võ Bị Cách, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn tòa tháp muôn hình vạn trạng này trong lòng cảm khái vô cùng: “Tu luyện tới tiên thiên cảnh giới, đối với người thường mà nói, đã là mong muốn không thể thành được rồi. Nhưng đối với vu sĩ mà nói, ngay cả bắt đầu cũng không tính nữa. Ta tuy rằng đem Thương Minh Luyện Thể quyết tu tới thập trọng, ngưng khí thành cương, nhưng nếu quyết đấu với vu sĩ, cho dù là vu sĩ nhất cấp, cũng không có bất luận phần thắng nào cả!”

Tu vi võ đạo cao tới đâu, thủy chung cũng là phàm phu tục tử. Mà vu sĩ cũng là nguyên thần kết nối chư thiên, đạt được thiên đạo kế thừa, nhảy ra khỏi phạm trù phàm nhân rồi, có đủ loại năng lực không thể tin nổi.

Mà hiện giờ, hắn rốt cuộc cũng sắp trở thành một vu sĩ, trong lòng kích động có thể biết.

“Đừng thất thần, chạy vào nhanh đi!” Diệp Tư Chân nói.

Diệp Húc hơi định thần lại, nhấc chân đi vào trong võ các.

Lúc này hắn không biết, hắn ngưng khí thành cương, thành tựu tiên thiên làm cho cao tầng của Diệp gia chấn động cỡ nào!

Hắn vừa mới bước vào trong võ các, trước cửa Võ Bị Các lập tức hiện ra bốn thân ảnh, phủ chủ Diệp Tư Đạo cũng ở trong đó!

Ba người khác cũng là người cầm quyền cao nhất của Diệp gia, vu sĩ lừng lẫy Liễu Châu thành. Có thể thấy được cao tầng Diệp gia đối với việc Diệp Húc có thể trở thành vu sĩ có bao nhiêu coi trọng.

Địa vị của Diệp Tư Chân, kém bốn người kia xa xa, chỉ có thể đứng một bên.

Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím tên Diệp Tư Mẫn chậm rãi nói: “Thiếu Bảo, bảy tuổi tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết, chín tuổi luyện tới tứ trọng, chính là thiên tài ngàn năm khó gặp. Không nghĩ tới hiện giờ hắn càng làm cho người ta kinh ngạc. Mười bốn tuổi có thể luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới thập trọng!”

Lão giả mặc áo bào xám gật đầu nói: “Diệp gia ta mở phủ ba trăm năm, người tu luyện tới tiên thiên không ít, nhưng mà mười bốn tuổi có thể đạt được võ đạo tiên thiên, chỉ có một mình hắn, nói hắn là thiên tài chỉ sợ còn là coi thường hắn!”

“Phủ chủ, bức kỳ tài ngút trời này, thật sự là may của Diệp gia ta, ta đề nghị toàn lực bồi dưỡng Diệp Húc.”

Diệp Tư Đạo sắc mặt uy nghiêm, trầm giọng nói: “Diệp Húc đích thật là kỳ tài ngút trời, điểm này không thể phủ nhận, tuy nhiên trọng dụng hắn hay không còn phải xem hắn có trở thành vu sĩ không đã. Hết thảy, đợi hắn đi ra rồi hãy nói!”

Phủ chủ lên tiếng, ba người khác vội vàng câm miệng, yên lặng đứng trước cửa Võ Bị Các.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️