Tòa dược cung này có thể đứng sừng sững ở một nơi nóng như thế, từ lúc chủ nhân Vu Hồn giới chết đi vẫn tồn tại đến ngày nay, có thể thấy được tài liệu cấu tạo dược cung, dù không bằng vu bảo, cũng gần được như thế. Thế mà hiện giờ bị phá hủy dưới dư chấn chiến đấu của hai người bọn họ, cường độ giao thủ, có thể nghĩ!
“Hai thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tuổi nhỏ hơn chúng ta, sao lực lượng lại kinh người như thế?”
Một tên đệ tử Thất Sát cung biết Hạ Mộ Bạch, nói: “Tên nhỏ tuổi kia, là đệ tử Hạ gia Trung Châu mà Thất Sát cung ta mời tới, còn người kia là ai thì ta không biết.”
Một tên đệ tử Quỷ Vương tông liền nói tiếp: “Người còn lại là đà chủ phân đà Vân Môn sơn Ngũ Độc Giáo, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại!”
Hạ Một Bạch đột nhiên thoát thân ra, đại đỉnh bay lên đỉnh đầu, giống như quỷ mị đi đến trước đám đệ tử Thất Sát cung, lớn tiếng quát: “Chúng đệ tử nghe lệnh, canh giữ nơi đây! Ta thật muốn xem, ngươi thoát thân như thế nào!”
Hắn khổ chiến với Diệp Húc một hồi, kết quả không ai làm gì được ai, tuy hắn còn tuyệt học chưa sử dụng ra, nhưng nếu Diệp Húc liều mạng, hơn phân nửa là hắn cũng sẽ bị thương, bởi vậy mới không tiếp tục đấu với Diệp Húc nữa, mà tính toán dùng tay đám đệ tử Thất Sát cung, vây sát Diệp Húc.
Hạ Mộ Bạch ánh mắt âm độc, thầm nghĩ: “Ta chính là thiên tài Hạ gia Trung Châu, thân phận cao quý, sao có thể liều mạng với một tên man phu?”
Hắn tuy còn nhỏ tuổi, nhưng bụng đầy ý xấu, ý niệm vừa động, liền sinh ra các loại âm mưu quỷ kế.
Diệp Húc đi ra đống hoang tàn của dược cung, lập tức cảm thấy được hơn mười ánh mắt chứa đầy sát khí hướng đến mình, khiến hắn căng thẳng trong lòng: “Nếu là một mình đấu với những người này, không có kẻ nào là đối thủ của ta, chỉ có tên tiểu tử Hạ gia kia mới phải. Nhưng, nếu mười mấy người đồng loạt ra tay, chỉ dựa vào tu vi liền đủ để vây khốn ta lại, cho dù nguyên công của ta có mạnh đến đâu, chỉ sợ cũng không tránh thoát được!”
“Tiểu tử, mau mau ra đây, tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp với ta!” Hạ Mộ Bạch từ xa xa kêu lên, dáng người hắn thấp bé, mặt lại làm ra vẻ cụ non.
Diệp Húc dịu dàng nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi còn chưa có cai sữa, nên về nhà bú sữa đi.”
Hạ Mộ Bạch tức đến sôi máu, tuổi của hắn quả thật nhỏ, mười một mười hai tuổi, thân thể còn chưa dậy thì, đứng giữa mọi người chính là một đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng để ta bắt được ngươi, nếu không ta sẽ lột da rút gân ngươi.”
“Tiểu đệ đệ, ngươi vẫn nên về nhà bú sữa cho no đi.” Diệp Húc tiếp tục cười nói.
Hạ Mộ Bạch tức giận đến suýt nữa bùng nổ, một tên đệ tử Thất Sát cung nhịn không nổi cười ra tiếng, lập tức bị đồng đỉnh hắn tế ra ép tới dập nát, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Ta xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu trên miệng núi lửa này!”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, nhiệt độ nơi này cao đến kinh người, lấy tu vi của hắn cũng cảm thấy không chịu nổi, nếu là từ nơi khác xuống núi, lấy thân pháp vô song kia của Hạ Mộ Bạch, chắc chắn có thể ngăn hắn lại, sau đó cùng những tên khác vây lên, bản thân mình khẳng định sẽ chỉ có đường chết.
Đột nhiên, hắn thấy trong miệng núi lửa có một gốc Chu hồng hồ lô cao hơn người sinh trưởng trong đó, gốc Hồ lô kia đỏ như bàn ủi, xung quanh có ngọn lửa di động, đốt tan nham thạch xung quanh, từng giọt dung nham đỏ như lửa từ trên vách đá chảy xuống.
Gốc Chu hồ lô này sinh trưởng bên trong dung nham, dây leo bò đến vách núi lửa, kết ra một viên hồ lô, tuy rằng vách núi lửa còn nóng hơn bên ngoài, nhưng gốc chu hồ lô này ở trong dung nham cuồn cuồn lại mọc ra lá cây màu xanh nhạt, không ngừng hấp thu nhiệt lượng trong núi lửa, giống như sinh trưởng trong này, làm nó cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Diệp Húc thần thái khẽ động, quả hồ lô màu hồng này, bên ngoài có từng đám lửa, giống như đám mây, bay lượn xung quanh hồ lô, so với thi ma hồ lô mà hắn đoạt được của đệ tử Quỷ Vương Tông lớn hơn rất nhiều.
Những ngọn lửa đó rất kỳ quái, hơi hơi động, liền phát ra tiếng vang như tiếng sấm, không kém chút nào với tiếng bọt dung nham nổ tung.
“Viêm Dương hồ lô? Quả hồ lô này tràn đầy Viêm Dương lôi hỏa, so với chân hỏa của vu sĩ còn đặc hơn gấp trăm, ngàn lần!”
Diệp Húc không khỏi ngẩn ra, tim đập loạn lên, ngọn lửa bên ngoài hồ lô là Viêm Dương lôi hỏa, một loại lửa mà uy lực còn lớn hơn chân hỏa gấp trăm ngàn lần.
Loại Viêm Dương hồ lô này ở trong Cửu Châu địa lý chí có ghi lại, là một loại dị chủng kỳ lạ sinh hoạt tại nơi nóng bức khô hanh, loại hồ lô này khi sinh trưởng hấp thu thiên địa linh khí, thu thập địa hỏa và thiên hỏa, ở bên trong hồ lô hình thành Viêm Dương lôi hỏa, có thể nói là vu bảo trời sinh!
Viêm Dương hồ lô từ lúc nở hoa đến kết quả, chín, cần một thời gian cực kỳ dài, một gốc chỉ kết ra một quả hồ lô, cực kỳ hiếm có.
Những vu sĩ có thể đi vào núi lửa cực ít, mà Hạ Mộ Bạch cùng Diệp Húc ác chiến, không rảnh thăm dò mọi nơi, cũng không có phát hiện quả hồ lô này, bởi vậy Viêm Dương hồ lô mới có thể giữ được đến hôm nay.
“Viêm Dương lôi hoa uy lực còn mạnh hơn chân hỏa không biết bao nhiêu lần, lấy tay mà hái, chắc chắn sẽ bị đốt thành tro tàn.”
Diệp Húc tâm niệm khẽ động, một con giao long khí từ trong đan điền bay ra, giương nanh múa vuốt bay hướng quả hồ lô kia.
Con giao long kia giơ vuốt bắt hồ lô kia, ra sức kéo về phía trước, lại không nhắc được hồ lô tới, không ngờ Viêm Dương hồ lô nặng vô cùng. Một đám giao long từ trong đan điền Diệp Húc bay ra, đều giơ vuốt, ra sức chộp tới, hồ lô hơi động một chút, lại vẫn không thể kéo đi.
Càng nhiều giao long ra, chừng hơn một trăm con, rốt cuộc mới kéo quả hồ lô này cùng gốc ra!
Diệp Húc mừng rỡ trong lòng, đưa hồ lô vào trong ngọc lâu của mình.
Đột nhiên, nhiệt độ miệng núi lửa nâng cao mấy lần, dung nham bốc lên dữ dội, mặt đất chỗ hắn như rung rung, nham thạch nứt ra, lộ ra dung nham.
“Không xong, núi lửa sắp phun!”
Hắn cả kinh trong lòng, vội vàng lấy ra một viên thú hóa đan, nhét vào miệng, đây là một quả Ưng Chuẩn đan, có thể hóa thành một con ưng khổng lồ, tùy theo cuồng phong bay đi.
Diệp Húc vừa thúc dục dược lực, vừa nhìn Hạ Mộ Bạch dưới chân núi còn đang tính toán vây công hắn, cao giọng quát lên: “Tiểu đệ đệ, ngươi chờ, thúc thúc liền đi xuống, liều mạng với ngươi!”
Hạ Mộ Bạch khoanh tay đứng trước mọi người, một bộ dáng người lớn, ánh mắt âm u lạnh lẽo, thầm nghĩ: “Tiểu tử thối, không chịu được nữa rồi ha? Lần này ta cho ngươi chết không toàn thây!”
Đám người kia đằng đằng sát khí, đều tự chuẩn bị sát chiêu mạnh nhất, chuẩn bị một kích giết chết Diệp Húc.