Nhưng cũng có một nguyên nhất khác, mấy tên lão bộc kia dù sao cũng là nô tài của Huyết Thần bảo, không đạt được Huyết Thần kinh chân truyền, có nhiều chỗ lầm lẫn, cũng không đầy đủ.
Nếu là bản Huyết Thần kinh hoàn chỉnh, vài tên lão bộc kia căn bản sẽ không khinh địch mà chết như vậy, thậm chí nói không chừng kẻ chết chính là Diệp Húc.
“Người Huyết Thần bảo, đến giờ còn chưa xuất hiện, rốt cuộc là đang giở trò gì?”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, bước nhanh hướng tới miệng núi lửa, một làn hơi nóng đập vào mặt, khiến môi cùng lưỡi hắn đều khô, dường như nhiệt khí đốt tất cả nước trong cơ thể hắn bốc hơi đi.
Hơn nữa càng gần đỉnh núi, nhiệt độ càng cao, hơi nóng bức nhân, làm cho người ta khó có thể chịu được.
Bản thân nguyên khí cảu vu sĩ liền có nhiệt độ cực cao, hừng hực như liệt hỏa, thậm chí có thể trực tiếp dùng nguyên khí đốt nóng lò đỉnh luyện đan, nhưng nhiệt độ nơi đây, so với nguyên khí nóng hơn rất nhiều.
Cửu chuyển nguyên công của hắn đã tu luyện đến đệ thất trọng, có thể ngạnh kháng với cả chân hỏa, nhiệt độ núi lửa dù cao, nhưng hắn còn chưa đặt vào trong mắt.
Những người khác không có khí lực dũng mãnh như hắn, thỉnh thoảng có người dùng vu pháp, kéo lũ lụt tới, dội từ đầu tới chân, dùng nước để giảm nhiệt.
Thậm chí có mấy người tu vi thâm hậu, trên đỉnh đầu hiện ra một đám mây đen, không ngừng trút mưa xuống.
Còn có một gã đệ tử Bách Hoa cung, tế ra một con băng hùng hiếm thấy, quanh thân có băng tuyết vờn quanh, bảo vệ vài vị sư tỷ sư muội bên cạnh.
Những thứ đó là vu pháp thần thông, cực kỳ kỳ diệu, có chứa nhiều kỹ xảo vận dụng, làm cho người ta xem là đủ rồi.
Diệp Húc nói cho cùng trở thành vu sĩ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đối với việc lĩnh ngộ kỹ xảo vận dụng vu pháp, kém so với những vu sĩ đã ngâm dâm vài năm, thậm chí là mười mấy năm.
Tuy nhiên hắn cũng trưởng thành rất nhanh, tiếp nhận những tri thức kinh nghiệm của những người này, khiến tầm mắt của mình càng mở rộng ra, vu pháp càng trở nên linh hoạt đa dạng.
Phía trước đã có mấy người sắp đi đến đỉnh núi, đột nhiên một người trong đó quanh thân toát ra liệt hỏa rừng rực, két một tiếng bị đốt thành tro tàn!
Những người khác vội vàng dừng chân lại, lộ ra vẻ cẩn thận.
Nhiệt độ nơi này, đã đạt tới cấp bậc chân hỏa, dù bọn họ tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, cũng không thể chịu đựng được.
Một gã đệ tử La Sát môn tế khởi vu binh, bay đến tòa dược cung kia, vừa mới bay được nửa đoạn đường, liền bị hơi nóng hòa tan, lập tức bốc hơi hết.
Lại có một gã đệ tử Quỷ Vương tông đột nhiên cười quái dị, nói: “Bảo vật trong tòa dược cung này, tất cả đều thuộc về ta!”
Một đám thi binh đi ra khỏi ngọc lâu của hắn, gào thét phóng đến tòa dược cung kia, còn chưa vọt tới trước cung, những thi binh đó đều hóa thành tro tàn.
“Đồ ngu!”
Một tên đệ tử Quỷ Vương tông khác cười lạnh, trực tiếp tế khởi ngọc lâu, nhẹ nhàng bay vào trong dược cung, sau đó thả thi binh ra.
Sau một lát, từng cụ thi binh hóa thành tro tàn, nhưng người này ra tay cực nhanh, không ngờ có một cụ thi binh mò được một bình ngọc trong dược cung, lại bị ngọc lâu thu về, bay trở lại bên người tên đệ tử Quỷ Vương tông này.
Hắn mở bình ngọc ra, chỉ thấy một viên đan dược trong suốt như nước bay ra, viên đan dược này tròn như châu, không ngờ còn mọc một đôi cánh trắng, bay lên, như muốn bỏ chạy.
Hắn mừng rỡ trong lòng, vội vàng bắt đan dược lại, nhét về trong bình ngọc, cười ha ha nói: “Bảo bối ngoan, là địa cấp linh đan cấp thấp!”
Đột nhiên, ngàn vạn đao kiếm quang kết thành trận, áp đến tên đệ tử Quỷ Vương tông này, nháy mắt liền cắt hắn thành thịt nát.
Một tên đệ tử Thất Sát cung nhanh chóng bay tới, huy tay áo cướp bình ngọc đi, nhân tiện cũng thu hết những gì hắn cất chứa trong ngọc lâu, chiếm làm của mình.
Vị nữ đệ tử Bách Hoa cung kia tế khởi băng hùng của mình, cũng bay vào trong dược cung, sau một lúc lâu, chỉ thấy con băng hùng kia khiêng một cái đại đỉnh chập chững bay ra, thần sắc héo đốn, hiển nhiên là nguyên khí đại thương. Nữ đệ tử kia cuống quít thu băng hùng vào trong ngọc lâu, đánh giá đại đỉnh kia, cười nói với một cô gái bên cạnh: “Sư tỷ, là một kiện vu bảo!”
Lời vừa nói ra, lập tức có hơn mười ánh mắt không tốt dừng trên người nàng, sát khí lộ ra.
“Nơi này không nên ở lâu!”
Vài nữ đệ tử Bách Hoa cung hộ nàng kia ở giữa, đều tế khởi yêu thú mình tế luyện, từ từ thối lui xuống chân núi, phòng bị nghiêm ngặt, không để cho những kẻ khác có cơ hội.
Những người khác thấy không có cơ hội xuống tay, đều nhíu mày, vắt óc suy nghĩ xem làm sao mới có thể đi vào dược cung mà không bị đốt thành tro.
Lại vào lúc này, chỉ thấy một thiếu niên áo lam chầm chậm đi lên, hướng đến dược cung.
“Lại một kẻ đi chịu chết, tu vi mới Cố Nguyên kỳ, mà cũng dám xông lên Hoạt Hỏa sơn!”
“Hắn chỉ dựa vào tu vi Cố Nguyên kỳ, liền có thể đi tới nơi này, đúng là không dễ, nhưng muốn xông vào dược cung, căn bản là không có khả năng!”
Ở trước bao nhiêu ánh mắt, Diệp Húc chậm rãi đi vào trong tòa dược cung kia, làm cho bọn họ nghẹn họng nhìn trân trân, sau một lúc lâu vẫn không nói ra lời.
Mười tên vu sĩ liếc nhau, phát hiện hung quang lóe ra trong mắt đối phương, hiển nhiên bọn họ có cùng ý nghĩ: “Chờ tiểu tử này đi ra khỏi dược cung, liền giết hắn đoạt bảo vật!”