“Nếu có thể đem Can Sài Giao cùng đầu hắc hùng này vào trong vu hồn giới, vậy vô địch rồi …” Diệp Húc trong lòng thở dài một tiếng. Dù sao hắn cũng không hiểu được Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh. Nếu hiểu được tâm pháp này, tế luyện Can Sài Giao cùng Hùng Bi trở thành vu bảo, liền có thể mang vào trong vu hồn giới, đại sát tứ phương!
Diệp Húc lại khổ tu hai ngày, tiếp tục mài dũa Cửu Chuyển Nguyên Công của mình. Môn tâm pháp này cần lượng lớn nguyên khí. Hắn cần cù khổ tu, Cửu Chuyển Nguyên Công cảnh giới ngũ trọng giống như đổ mãi không đầy vậy, không ngừng cắn nuốt nguyên khí của hắn, không có chừng mực.
“Khó trách Diệp gia tổ tiên không thể tiếp tục tu luyện nữa. Nếu không phải ta có Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật, chỉ sợ cũng phải chùn bước với tâm pháp này…”
Tới ngày thứ ba, Diệp Húc rốt cuộc cũng khởi hành đi Mã Đạp Hồ. Hắn không có mang theo Can Sài Giao, mà đi bộ, bước chân cực kỳ mau lẹ, không kém tuấn mã chút nào. Bôn tẩu liên tục hai canh giờ, hắn đi tới một gò đất màu xanh, phía trước là Mã Đạp Hồ. Chỉ thấy những bờ ruộng giao thoa với nhau, cấu thành mặt hồ chi chít đường đi như mạng nhện.
Nơi này từng là Thanh Khâu Cổ Quốc, nghe nói là quốc gia được thượng cổ yêu tộc thành lập, một thời hưng thịnh. Sau này Thanh Khâu cổ quốc bị diệt, nhân tộc mới dần dần hưng thịnh, tuy nhiên vết tích ở nơi này vẫn còn.
Diệp Húc đi tới bên hồ, xa xa chỉ thấy ở giữa mặt hồ có một ngọn núi cong, bị những thủy đạo thông suốt bao quanh.
Ngọn núi này chính là một tòa băng sơn, chiều cao trên 1000 mét, đỉnh núi tồn tại một vài tòa cổ tháp, ngoại trừ đó ra cũng không còn vật gì khác.
Làm cho người ta phải tặc lưỡi lấy làm kỳ là, lúc này thời tiết tuy rằng không phải rất nóng, nhưng cũng chưa tới mùa đông khắc nghiệp. Trong hồ không ngờ lại có một tòa băng sơn, hàng năm không tan đi, đích xác làm cho người ta cảm thấy khó có thể tưởng tượng.
Chân núi trên mặt hồ lơ lửng một đóa hoa sen màu phấn hồng cực lớn, phạm vi tới hơn mười mẫu. Diệp Húc lập tức biết được nơi đó là nơi ở của Bách Hoa cung chủ.
Bên cạnh lại truyền tới từng đạo khí tức khó hiểu nhưng khủng bố. Bên cạnh hoa sen là một mảnh huyết hồ, giống như thuần túy dùng máu tươi đổ xuống mặt hồ vậy.
Bên cạnh phiến huyết vân này, cũng là một mảnh quỷ sương, quanh cảnh thảm đạm. Chỉ thấy một đầu quỷ vương mặt mũi hung tợn đang đi lại bên trong đó.
Còn có một mảnh lụa mỏng tử la bay trên không trung, bao phủ phạm vi hơn mười mẫu, đối kháng với huyết hồ cùng quỷ sương.
Cách đó không xa lại có một đại kỳ mà xanh đang lơ lửng trên không trung. Ước chừng có ba tới năm mươi mẫu, đón gió lay động, bay phất phới. Trên mặt cờ kia chẳng có gì ngoài một ngồi sao màu bạch kim, to lớn vô cùng, chậm rãi chuyển động bên trong đại kỳ, tản ra sát khí sát phạt vô cùng vô tận.
Đông thời ngôi sao này còng không ngừng hút ra một đạo chu thiên tinh lực, cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong.
Diệp Húc nao nao, hắn có thể cảm giác được, ngôi sao này lấy đi thất sát tinh trong tử vi tinh đấu. Cũng không giống hắn tu luyện chu thiên tinh đấu luyện khí thuật. Tiểu Chu Thiên phát ra tất cả mọi vật đều cắn nuốt được.
“Đại kỳ màu xanh này là vu bảo do Thất Sát cung cung chủ luyện chế ra, chủ tu thất sát tinh lực!”
Diệp Húc ánh mắt chớp động thầm nghĩ: “Bên trong Tử Vi tinh đấu có 24 ngôi sao. Thất sát chỉ là một trong số đó, mà Tiểu Chu Thiên thì có 72 tinh đấu, bao gồm cả Tử Vi tinh đấu. Thất sát cung cung chủ chỉ tu luyện thất sát tinh lực, liền có thành tựu cao như vậy, có thể khai tông lập phái. Điều này chẳng phải nói Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp của ta, còn phải tốt hơn nhiều so với tâm pháp trấn phái của Thất Sát cung sao…”
Trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ, thất sát cung chủ và bách hoa cung chủ là hai nhân vật hùng tài đại lực. Tu vi của họ sâu không lường được. Thế mà tâm pháp của mình lại tốt hơn tâm pháp của bon họ nhiều lắm, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta líu lưỡi, kích động khó có thể giữ mình.
Diệp Húc đạp sóng mà đi, thẳng tới ngọn núi, đợi khi tới được chân núi băng, chỉ thấy nơi này đã tụ tập mấy trăm danh vu sĩ., còn có người ở nơi khác đang không ngừng kéo tới.
“Diệp lão đệ, bên này!” Lương Vương phất tay với Diệp Húc, lập tức làm cho ánh mắt nhiều người dừng trên người Diệp Húc.
“Vị này chính là đà chủ Vân Môn sơn của Ngũ Độc giáo?”
Không ít người đang đánh giá Diệp Húc, trong lòng kinh ngạc vạn phần, thầm nhủ: “Nghe nói hắn náo động Thanh Châu, hiện giờ lại nắm giữ phân đà Thanh Châu của Ngũ Độc giáo. Tuổi trẻ như vậy mà đã có địa vị cao, có thể ngồi cùng chỗ với những cung chủ tông chủ kia rồi.
“Nghe nói người này lòng lang dạ sói, ngay cả người của Quỷ Vương tông cũng bị giết mất vài người. Ta nguyên tưởng hắn là một thanh niên trai tráng râu quai nón rậm rạp, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy!”
“Tu vi của hắn không ngờ chỉ đạt tới Cố Nguyên kỳ, tu vi yếu nhược như vậy có thể chống lại Thanh Châu bát đại thế gia, vu sĩ Thanh Châu cũng quá rác rưởi đi”
Thiếu chủ Huyết Thần Bảo La Tu trong mắt tuôn ra một đoàn tinh quang, hung tợn nhìn thẳng vào Diệp Húc, sắc mặt âm tình bất định, thầm nghĩ: “Tiểu tử này không ngờ không chết! năm lão bộc dưới tay ta, mỗi người đều là cao thủ Chân Nguyên kỳ, làm sao lại không xử trí được hắn? tới cùng là ai ra tay, cứu tiểu tử này đi? Chẳng lẽ là người của Bách Hoa cung …”
Hắn bị một quyền của Diệp Húc nện vào mặt, bay thẳng xuống núi, thể diện mất hết cho nên hận Diệp Húc tới tận xương tủy, trong lòng tràn ngập sát khí.