Diệp Húc và Lương Vương đi vào trong Bách Hoa cung, chỉ thấy 24 viên Đông Hải Giao Nhân Châu lơ lửng trên một cái trụ đồng thật lớn. Giao Nhân làm đèn lồng, phụ giúp một viên dạ minh châu cực lớn bay trên không trung, làm cho cả tòa cung điện tọa lạc trên liên hoa sơn sơn này giống như ảo như thực, mê ly diễm lệ vô cùng.
Gia chủ của Thanh Châu bát đại thế gia đã ngồi xuống, tuy nhiên đều ngồi ở chiếu dưới. Về phần chiếu trên, là lưu lại cho mấy cái môn phái vừa tới. So sánh với những đại môn phái ma đạo, gia chủ bát đại thế gia này còn chưa với lên được.
“Diệp đà chủ, Lương vương, mời ngồi.” Một thiếu nữ dẫn bọn họ đi tới chiếu trên, mời hai người ngồi xuống cười nói.
Thất Sát Cung, La Sát Môn và sứ giả của các môn phái khác cũng đi thẳng vào trong cung, tự ngồi xuống. Quỷ Vương tông Nghiêm Tam Sơn nhìn khắp nơi, hiển nhiên là tìm sứ giả của Ngũ Độc giáo.
Rốt cuộc ánh mắt của hắn dừng trên người Diệp Húc, cười lành lạnh, lập tức ngồi xuống, thầm nhủ: “Quỷ Vương tông ta lần này bị Ngũ Độc giáo đánh giết tới tận cửa, thể diện mất hết. Nghe nói là do tiểu tử này làm, thậm chí ngay cả Mao sư đệ cũng chết trong tay hắn! nói chuyện không bằng bạo lực, đợi khi Bách Hoa cung chủ nói xong chương trình vu hồn giới, nửa đường giết chết tiểu tử này, như vậy là xong chuyện!”
Huyết Thần Bảo thiếu chủ La Tu không chết, bị một quyền của Diệp Húc đánh cho mặt mũi bầm dập, mồm miệng toác ra, cũng ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Húc.
Một làn gió thơm kéo tới, mấy vị thiếu nữ của La Sát Môn chân thành ngồi xuống bên người Diệp Húc. Thiếu nữ cầm đầu che mặt bằng khăn lụa trắng cười khanh khách nói: “Tiểu huynh đệ, kẻ thù của ngươi cũng không ít đâu, thiệt nhiều người đối với ngươi như hổ rình mồi, hận không thể ăn thịt ngươi đâu!”
Thiếu nữa này tuy rằng bịt khăn che mặt, làm cho người ta không nhìn thấy dung nhan của nàng. Nhưng quần áo mặc trên người lại cực nhỏ, giống như lụa mỏng vậy. Trước ngực tuyết trắng một mảnh, mương máng trắng mịn như bột, thân thể như ẩn như hiện, rất là mê người.
Diệp Húc cười nói: “Không nghĩ tới là đánh qua vài con chó, kết quả họa dính lên người. Tiểu đệ cũng không còn cách nào khác.”
Bách Hoa Cung Chủ đi tới, ngồi trên vị trí chủ vị. cười nói: “Lần này triệu tập chư vị tới đây, bởi vì chuyện ở Mã Đạp Hồ vu hồn giới, hiện giờ đã là thời điểm rồi. Năm nay khác với lần trước, Thanh Châu của ta nhiều ra một phương thế lực là Ngũ Độc giáo. Cũng phải phân ra danh ngạch cấp cho Ngũ Độc giáo.”
La Tu cười lạnh nói: “Cung chủ, Ngũ độc giáo mới đi vào Thanh Châu, mở ra phân đà, có tài đức gì, mà lấy đi danh ngạch trên tay chúng ta?”
Thất Sát Cung sứ giả sắc mặt không tốt nói: “Lúc trước khi vu hồn giới xuất hiện. Năm phái chúng ta đều tự mình xuất động, đều ra tay tranh đọa, kết quả ai cũng không chiếm được tiện nghị, bởi vậy ngũ phái mới lập ra quy củ như thế. Mã Đạp Hồ vu hồn giới ba năm mở ra một lần, năm phái đều có 30 danh đệ tử đi vào trong vu hồn giới sưu tầm bảo vật. Tông chủ năm phái chúng ta, liên kết với cung chủ mới có thể mở ra vu hồn giới, khiến nhiều nhất chỉ có thể cho 150 người tiến vào trong vu hồn giới. Ngũ Độc Giáo tự nhiên nhúng tay vào, phân cho bọn họ danh ngạch, chúng ta sẽ thiếu đi rất nhiều danh ngạch.”
“Ngũ Độc giáo ở xa tận Lĩnh Nam, muốn tới Thanh Châu chúng ta chia sẻ vu hồn giới, nào có chuyện tốt như vậy?”
Mọi người đều mở miệng, giương thương múa kiếm, đúng là chỉ trích Ngũ độc giáo ngang ngược. Trường hợp này những thế lực ở Thanh Châu căn bản không thể lên tiếng, thậm chí ngay cả Lương Vương cũng không có quyền nói vào, không thể cãi cọ thay cho Diệp Húc.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, căn cơ hắn dù sao cũng còn thấp, còn không thể phục chúng.
Trong vu hồn giới, đệ tử các phái tranh đấu chém giết lẫn nhau, cướp đoạt của cải, tỉ lệ tử vong cực kỳ cao. Nhưng thu hoạch cũng cực kỳ kinh người, trong đó có dược tài, tài luyện luyện khí, kinh thư, đan dược, linh thú, thậm chí là vu bảo do chủ nhân vu hồn giới luyện chế.
Vu sĩ có thể lưu lại vu hồn giới, tu vi đều là trời long đất lở, so với ma đạo cự phách như bách hoa cung chủ này đều mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn sưu tầm tài liệu, luyện chế đan dược hay vu bảo, uy lực sẽ khủng bố như thế nào?
Cho nên những người này mới có thể đồng thanh, phản đối Ngũ Độc giáo thò tay vào.
Nghiêm Tam Sơn đột nhiên cười nói: “Quỷ Vương tông ta không phản đối Ngũ Độc giáo thò tay vào chuyện vu hồn giới. Tốt nhất Diệp đà chủ tự mình tiến vào trong vu hồn giới! đệ tử Quỷ Vương Tông ta, rất muốn hướng Diệp đà chủ lãnh giáo một chút vu pháp!”
Hắn nhe răng cười độc ác, sát khí lộ ra, thầm nghĩ: “Ở trong vu hồn giới, giết chết tiểu tử này, Ngũ Độc giáo cũng không biết là ai làm!”
La Tu đột nhiên tỉnh ngộ lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, cười khanh khách nói: “Ta Huyết Thần bảo cũng không phản đối, nếu danh ngạch không đủ, Huyết thần bảo ta có thể phân ra vài danh ngạch cấp cho Diệp đà chủ.”
Hắn lâm trận phản chiến, khiến mọi người cảm thấy bất ngờ.
Hiện giờ ủng hộ Ngũ Độc giáo tham dự vào vu hồn giới, thêm cả Bách Hoa cung vào nữa thì đã có ba nhà rồi. Hai nhà khác mặc dù phản đối cũng không còn cách nào khác.
Bách Hoa cung chủ cười nói: “Như vậy việc này định thế đi. Ngũ độc giáo tổng đàn định ở tận Lĩnh Nam. Nếu là tổng đàn tự nhiên có thể chia đều danh ngạch với chúng ta. Tuy nhiên Thanh Châu Vân Môn sơn cũng chỉ là một phân đàn. Chúng ta mỗi phái cấp ra hai danh ngạch, Diệp đà chủ liền có thể phân được mười cái danh ngạch.”
Mọi người liếc nhau, Bách Hoa cung chủ quyết định như vậy cũng không tính là thiên vị Diệp Húc. Bọn họ mỗi nhà phân ra hai cái danh ngạch cũng không tổn thương gân cốt gì cả, lúc này đều gật đầu.