Diệp Húc lưu luyến quét mắt liếc nhìn ngọc lâu một cái, chân thành nói: Lần này số Ngọc Thanh linh mạch còn thừa không còn nhiều rồi, thật sự không nhiều lắm ...
Vậy là đủ rồi.
Vô Tướng Hoàng hít vào một hơi thật dài, trịnh trọng tiếp nhận mười mảnh Ngọc Thanh linh mạch, trầm giọng nói: Diệp lão đệ, nếu ta có thể sống đi ra ngoài, la sẽ trả lại ngàn lần cho ngươi!
Man Tổ nói thầm: Ngàn lần, cũng không phải là một con số nhỏ đâu, cho dùng là Thần Vương cũng khó có thể cầm trong tay một lúc hơn mười mảnh Ngọc Thanh linh mạch. Nếu Vô Tướng lão tổ thật có thể còn sống đi ra khỏi Hải Nhãn, tự nhiên đó là chuyện vui mừng, nhưng nghĩ tới việc hắn đi đâu kiếm số lượng linh mạch ấy, ài…, như vậy cũng đủ làm hắn đau đầu rồi...
Ánh mắt Vô Tướng Hoàng chợt lóe, đột nhiên nói: Diệp lão đệ, ngươi hẳn là còn có một chút mảnh nhỏ Ngọc Thanh linh mạch nữa chứ? Lão Thần Vương che chở chúng ta, ngăn cản dư âm của Mạt Nhật Kiếp, nay đã muốn dầu hết đèn tắt, gầy yếu đáng thương. Nếu ngươi còn dư thừa Ngọc Thanh linh mạch, chắc còn có thể kéo dài vài năm thọ nguyên cho lão nhân gia! Ngươi yên tâm, số Ngọc Thanh linh mạch lão Thần Vương cần đến, tất cả tính hết cho ta, nếu là có thể đi ra ngoài, ta cũng ngàn lần hoàn trả lại!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây