Diệp Húc làm như mất điếc tai ngơ, chuyên tâm tu luyện.
Trước đó không lâu hắn có đủ chuyện cần làm cuốn lấy, không rảnh nâng cao tu vi. Hiện giờ tĩnh tâm lại liền tính toán đưa tu vi của mình tăng lên Cố Nguyên kỳ.
Cố Ngôn Chi vẫn không có trở về, chắc không có chuyện gì cần làm. Diệp Húc mừng rỡ, tiếp tục tiến tới Cố Nguyên kỳ.
Từ trong miệng Ưng tiên sinh, khi tu luyện tới Cố Nguyên kỳ, đan điền đã bị mở rộng tới cực hạn, sung mãn mênh mông nguyên khí, giống như một vòng mặt trời chói chang.
Lúc này, nguyên khí lượng không thể gia tăng, chỉ có thể nâng cao nguyên khí chất. Nếu có thể tu luyện tới cảnh giới này, hắn liền có thể tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, nâng cao một bậc loại vu đạo tâm pháp thần kỳ này.
Nếu tu luyện tới Cố Nguyên cửu phẩm, đam điền cũng không tiếp tục khuếch trương nữa, mà là nguyên khí dần dần hòa tan, hướng tới chân nguyên mà chuyển hoán, bởi vậy có tên là Dung Nguyên kỳ.
Dung Nguyên kỳ vu sĩ, nguyên khí đại nhật như luân, lan tràn kỳ diệu quanh thân, bất kể là vu pháp hay là tế luyện vu binh đều thuận buồm xuôi gió!
Ngày hôm đó, Diệp Húc tu luyện tới chỗ mấu chốt, đột nhiên cảm thấy nguyên khí của Vân Môn sơn xao động. Lúc này hắn đình chỉ tu luyện, đi ra khỏi phòng tu luyện, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía nam, trên không trung xuất hiện một vầng hào quang màu xanh ngọc bích, càng lúc càng lớn.
Đợi hào quang kia bay tới Tử Trúc phong, Diệp Húc mới nhìn thấy rõ, hóa ra là một con thuyền con.
Thuyền con chậm rãi đáp xuống Tử Trúc lâm, từ trong thuyền có tám vu sĩ đi ra, tuổi cũng không lớn. Trong đó một thanh niên chừng ba mươi tuổi nhìn thấy Diệp Húc, cuống quít gọi mọi người cùng tiến tới, chắp tay nói: “Đệ tử Thạch Trường Thành, Tiêu Nguyệt … ra mắt Diệp sư thúc.”
Mấy người khác cũng chào hỏi, miệng nói sư thúc.
Diệp Húc trong lòng vừa động, cười nói: “Các ngươi là đệ tử Ngũ Độc giáo sao? Sao Cố Ngôn Chi sư huynh còn chưa tới?”
Thạch Trường Thanh cung kính nói: “Cố sư thúc khi trở lại trong giáo, nói chuyện của Quỷ Vương tông với giáo chủ, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho phân đà Thanh Châu. Giáo chủ giận tím mặt, liền mang theo Cố sư thúc và vài vị sư thúc bá khác, đi tới Quỷ Vương Tông đập bãi rồi. Cố sư thúc trước khi đi chỉ bảo đệ tử chờ, nói, Thanh Châu phân đà chỉ có một mình Diệp sư thúc trấn thủ, bởi vậy bảo tám người chúng ta tới, nghe theo điều khiển của sư thúc.”
Diệp Húc một lúc lâu sau không nói được gì, Ngũ Độc giáo chủ cũng là người nóng tính, không ngờ mang theo một đống cao thủ đi tới Quỷ Vương tông đập bãi!
Đám người Thạch Trường Thanh cao thấp đánh giá Diệp Húc, trongmắt không khỏi lộ ra vẻ dị sắc. Lúc này nguyên khí quanh thân Diệp Húc cũng bắt đầu khởi động, tràn ngập ra một cỗ nhiệt lực. Trong bất tri bất giác bọn họ cảm thấy như mình không phải đang đứng trước mặt một gã vu sĩ, mà là trước một vầng mặt trời đang chuẩn bị mọc lên, phát ra nhiệt lực vô cùng vô tận.
“Trước khi chúng ta tới đây, Cố sư thúc không phải nói Diệp sư thúc gần như mới tu luyện tới Bồi Nguyên lục phẩm sao? Sao mới chỉ có hơn mười ngày đi qua, hắn đã luyện tới Cố Nguyên cảnh rồi? Khó trách Cố sư thúc đối với hắn khen ngợi không dứt miệng. Nói có một mình Diệp sư thúc ở đây, liền đủ trấn thủ được Thanh Châu, chúng ta tới nơi này chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”
Diệp Húc cẩn thận đánh giá bọn họ chỉ thấy đám người này tu vi cực kỳ cao thâm, nguyên khí đại nhật như luân, rõ ràng là Dung Nguyên kỳ vu sĩ rồi.
Trong đó Thạch Trường Thanh tu vi cao nhất, sâu không lường được. Hắn đã đạt tới Tam Chân cảnh,nếu không cũng không có khả năng khống chế vubảo mà phá không phi hành tới đây.
“Ngũ độc giáo quả nhiên là có rất nhiều tiền, tùy tiện phái một đệ tử tới đây, đã có nội tình như một thế gia nội phủ rồi!” Diệp Húc trong lòng tán thưởng.
Công Dương Đảm cũng cuống quýt đi ra, chào hỏi đám người Thạch Trường Thanh.
Diệp Húc cười nói: “Thanh Châu phân đà không có nhiều quy củ. Các ngươi có thể tự mình kiến tạo phòng ở, không câu nệ,nơi nào cũng được. Thạch huynh đệ, trên vách đá không xa nơi này có một chỗ linh mạch, ngươi có thể mở động phủ ở đó mà tu luyện.”
Thạch Trường Thanh trong lòng mừng rỡ, hắn tu luyện tới Tam Chân cảnh, một thân nguyên khí hóa thành chân nguyên, dựa vào nguyên khí thái dương mà tu luyện, tốc độ thực sự quá chậm. Chỉ có linh mạch mới có thể khiến tu vi của hắn tăng nhanh.
Linh mạch ở Ngũ độc giáo khan hiếm, trong núi hắn cũng không có động phủ riêng của mình. Hiện giờ mới tới Vân Mông sơn đã được một chỗ, trong lòng đúng là cực kỳ cảm kích Diệp Húc.
Đột nhiên, tiếng lôi âm cùng thú rống ầm ầm vang lên, đám người Thạch Trường Thanh không khỏi lộ ra dị sắc.
Bảy người Tiêu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thảo luận nói: “Thạch huy tu vi cao thâm, được Diệp sư thúc coi trọng, chúng ta mới tới, không thể để cho Diệp sư thúc khinh thường chúng ta. Tiếng thú rống vừa rồi, hẳn là có yêu vật quấy phá đi. Không bằng nhân cơ hội này diệt trừ đi yêu vật kia, cũng để cho sư thúc nhìn chúng ta tốt hơn! Tương lai chúng ta đột phá, tới Tam Chân cảnh cũng có một động phủ tốt mà tu luyện!”
Diệp Húc nghe vào trong tai cũng không để ý.
Bảy người thảo luận xong, lập tức nhích người. Không bao lâu sau, chỉ có một mình Tiêu Nguyệt trở về, cả người đều là máu, khóc lóc kể với Thạch Trường Thanh: “Sư huynh, chúng ta tới nơi con thú kia rống lên. Thì thấy một đầu hắc hùng, những vị sư huynh đệ khác, hết thảy đều bị hắc hùng này bắt rồi. Nó bắt mọi người cày ruộng ở trong cốc, chỉ cho một mình ta trốn thoát…”
Thạch Trường Thanh còn chưa tạo thành được động phủ, nghe thấy vậy giận tím mặt: “Hay cho một con Hắc Hùng kiêu ngạo!~ các ngươi cũng thật là, không đánh lại được một đầu hắc hùng, làm mất thể diện Ngũ Độc giáo chúng ta quá! Đợi ta tự mình đi thu thập nó vậy!” dứt lời, đi vào trong Tử Trúc phong, hướng tới Diệp Húc xin chỉ thị, liền cùng Tiêu Nguyệt đi tìm con hắc hùng đen đủi kia.
“Phát ra tiếng rống và tiếng sấm không ngờ lại là một đầu hùng yêu…”
Diệp Húc trong lòng có chút tò mò, đợi sau một lúc lâu, chỉ thấy một mình Tiêu Nguyệt trở về, ấp a ấp úng không dám nói lời nào.
“Thạch Trường Thanh đâu?” Diệp Húc nhẫn nại hỏi.
Tiêu Nguyệt lệ rơi đầy mặt, nức nở nói: “Bị hắc hùng kia nắm bắt rồi, cùng các sư huynh đệ khác cùng nhau cày ruộng, nhưng đem thả ta ra. Hắc hùng nói, bảo sư thúc phái thêm vài người nữa qua…”