Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 159: Vu đạo đại ngạc (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Thần cũng cười nói: “Diệp huynh, đừng đợi chúng ta bước vào Tam Chân cảnh, ngươi vẫn còn đang ở Bồi Nguyên kỳ nhá.”

Bọn họ hai người liên tục khích tướng, nhưng không đề cập tới hai viên thú hóa đan trong tay Diệp Húc, hiển nhiên tính để lại hai đan dược này cho Diệp Húc,

Diệp Húc trong lòng cảm động, phất tay nói: “Hai vị thế huynh đi trước, Thiếu Bảo ít ngày nữa sẽ tới.”

Cố Ngôn Chi tế khởi một con thuyền nhỏ, để cho hai người lên thuyền, chỉ thấy thuyền nhỏ chậm rãi bay lên, hướng tới phương Nam mà phóng đi.

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên mình chỉ còn lại một mình Công Dương Đảm mà thôi. Lão già này bởi vì cùng mình lăn lộn một chỗ, kết quả không thể nào sống được ở Thanh Châu nữa rồi, chỉ có thể đi theo hắn, nếu không chỉ có một mình thì kết quả chắc chắn là phơi thây nơi hoang dã rồi.

Công Dương Đảm cũng biết những thế gia Thanh Châu sẽ giận chó đánh mèo mà đánh mình, bởi vậy có đánh chết cũng không chịu rời khỏi Diệp Húc nửa bước.

“Công Dương lão ca, chúng ta đi tới Tử Trúc phong tìm kiếm chung quanh một chút, xem có tìm được linh căn trên Tử Trúc phong này không?”

Diệp Húc cùng Công Dương Đảm đi vào Tử Trúc phong, tìm kiếm chung quanh, mới tới khi mặt trời xuống núi, cũng không có tìm được nơi có linh căn của Tử Trúc phong.

Ánh đèn rực rỡ vừa sáng lên, Diệp Húc đi lên trên đỉnh núi, hướng ra xa xa nhìn lại, chỉ thấy phía tây khoảng trăm dặm, trên không trung đột nhiên sáng lên nhiều ngọn đèn dầu. Đèn vách huy hoàng, rạng rỡ chói mắt, nơi đó chính là tổng đà của Bách Hoa cung.

Đột nhiên, 24 viên Đông Hải Giao Nhân Châu từ trong núi dâng lên, chiếu rọi nguyên một dãy núi, giống như phong cảnh của long cung dưới đáy biển, xán lạn phi thường.

Mà chung quanh, lại hắc ám một mảnh, trong đám núi rừng mênh mông này, Bách Hoa cung giống như một tòa liên hoa hải đăng nguy nga tráng lệ trong mây, cực kỳ bắt mắt.

Diệp Húc đỏ mắt, Bách Hoa Cung phô trương thanh thế như vậy, mà Vân Môn sơn lại lạnh tanh, chỉ có hắn cùng Công Dương Đảm hai người, có thể nói là một con mèo nhỏ cùng một con chó nhỏ.

Thiếu niên đứng ở trên đỉnh Tử Trúc phong, nương theo ánh tinh quanh ảm đạm mà nhìn qua toàn bộ dãy núi một lượt. Đột nhiên hắn nhìn thấy trong Tử Trúc lâm có một đạo sáng mờ màu tím lúc ẩn lúc hiện, trong lòng thoáng động: “Tử Trúc phong linh căn sao? Khó trách Cố sư huynh tìm mãi không thấy, thì ra linh căn này trốn trong một cây trúc.”

Diệp Húc đi vào bên trong Tử Trúc lâm, tìm được nơi có phiến ánh sáng mờ kia, chỉ thấy đây là một cây trúc tía to chừng một cái bát. Nó khỏe mạnh hơn xa những cây trúc khác, nhẹ nhàng đập một gậy lên thân cây, không ngờ truyền ra tiếng giòn vang đương đương, giống như kim loại bình thường vậy!

Trúc tía này ban đêm tản mát ra ánh sáng mờ âm u, lá trúc cùng cành trúc mang theo một tia khí tử hà, tinh quang chiếu rọi, vẻ tôn quý nói không lên lời.

Diệp Húc lấy ra một vu binh, hung hăng chém thẳng xuống tử trúc, chỉ nghe thấy keng một tiếng. Vu binh đánh lên trên thân tử trúc, ánh lửa văng ra khắp nopwi, không ngờ chỉ lưu lại một vết thương mờ nhạt, mà vu binh trong tay hắn cũng bị gãy làm hai.

Tử trúc này không ngờ trời sinh còn cứng rắn hơn cả vu binh, quả thực là bảo vật trời sinh.

Diệp Húc bị chấn tới hổ khẩu run lên, lại thay đổi vu binh, liên tục chém tới, những vu binh này đều bị đứt làm hai đoạn, nhưng cây tử trúc thủy chung vẫn không đứt một cành.

Diệp Húc đảo một ngụm lãnh khí, Công Dương Đảm thì nóng lòng muốn thử: “Diệp lão đệ, ta tới thử xem.” Dứt lời liền tiến lên, tính dùng sức bẻ gãy cây trúc, nhưng cái cành kia vưa mới bị cong thì đã lập tức bắn lên rồi.

“Ai nha”

Công Dương Đảm kêu một tiếng thảm thiết, bị một cành trúc đánh vào mặt, không biết bay đi đâu rồi.

“Tử trúc này nếu như tế luyện thêm một chút nữa sẽ nhất định là một kiện vu bảo:” Diệp Húc trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị, trong lòng lại nhảy loạn lên. Mà hắn bắt đầu thúc dục Huyền Tàm Bốn cánh, khiến cho nó lao vào thân cây tử trúc mà gặp nhấm, chậm rãi cắt đứt cái cành trúc này.

Răng nanh của tứ cánh huyến tàm không biết đã được rèn bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng cắt đứt được cành trúc này. Nhưng chỉ thấy từ mặt cắt của thân trúc lập tức một dòng suối linh khí phun ra, phun cao cỡ 2 xích.(2 xích = 2/4 mét).

Diệp Húc khẽ mỉm cười, hắn rốt cuộc cũng tìm được linh mạch tốt nhất của tử trúc phong. Cái tử trúc này ở trong thường xuyên lấy linh căn trong núi, hấp thụ linh khí, trong trúc tỉnh hoảng lại cuồn cuộn không ngừng phun ra.

Đột nhiên, hắn lại ngẩn ra, cẩn thận đánh giá linh khí từ trong tử trúc bắn ra, chỉ thấy linh khí như thủy ngân, giống như thủy ngân dán sát vào mặt đất. Không ngờ giống y hệt ở ngũ độc động phủ ở Hắc Hộc Lĩnh, và Ưng Sầu Giản!

“Hóa ra loại sương mù này chính là đại linh khí, mà ngọc lâu của ta sở dĩ có thể trưởng thành, chính là do tác dụng hấp thu linh khí. Hiện tại Vông Môn sơn đã có linh mạch lớn nhất. Chẳng phải nói ngọc lâu cả ta có thể vô hạn tiến hóa, trưởng thành, thậm cí còn có thể phiêu vượt qua thất tầng Thất Tinh Thanh Quang Hàn Ngọc lâu. ..

Diệp Húc trong lòng đột nhiên dâng lên hào khí vạn trọng, hắn cười ha hả trong rừng tử trúc hào dùng nói: “Vân Môn sơ Tử Trúc phong, có thể làm cho Thiếu Bảo kia giầu lên nhanh chóng. Có cây tử trúc này, có thể trợ thành ta hùng bá một phương, vu đạo đại ngạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)