Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 158: Vu đạo đại ngạc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhận được thừa nhận của lv, Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra. Cái này ý nghĩa chuyện phiền toái của hắn ở Thanh Châu sẽ giảm đi rất nhiều. Dù sao lv mới chân chính là chủ nhân của Thanh Châu.

Lv là do triều đình sắc phong, cho dù là Ngũ Độc giáo, Bách Hoa cung, các thế lực này cũng không dám động tới hắn, nếu không sẽ phải đối mặt với thiết kỵ đại Tần.

Tuy nhiên, cho dù là lv, cũng không nghĩ tới được miếng Thiên hương Tục Mệnh Đan mà Diệp Húc đưa cho hắn lại đúng là miếng của hắn bị cướp đi, hiện giờ có thể nói là vật quy nguyên chủ.



Trên Vân Môn sơn, Diệp Húc và Cố Ngôn Chi đứng trên đỉnh núi, nhìn lại khắp nơi, chỉ thấy Vân Môn sơn này thế núi không cao, nhưng cũng nhấp nhô liên miêng, sơn thủy xinh đẹp tuyệt trần, diện tích ước chừng trên trăm dặm.

Cách đó không xa, đỉnh núi Đại Vân đỉnh có động như cửa, thông suốt toàn bộ dãy núi, giống như gương sáng. Mây mù như sóng lớn, xuyên qua trong động, giống như một con sông trắng như tuyết, lơ lửng trên không trung, thoáng như ở tiên cảnh.

Đám người Chu Thế Văn cũng ngẩng đầu đứng xem, thấy tình hình như vậy, tán thưởng không ngừng.

“Phiến dãy núi này về sau là của ta sao?” Diệp Húc tâm thần hoảng hốt, còn chưa xác định được.

Khi hắn rời khỏi Liễu Châu Diệp gia, hai bàn tay trắng, còn bị Ưng tiên sinh bắt cóc, nhiều lần sinh tử. Hiện giờ cũng đã là một đà chủ phân đà của môn phái ma đạo, nắm giữ trong tay sơn hà trăm dặm, có thể nói là vu đạo đại ngạc hùng bá một phương!

Cố Ngôn Chi cười nói: “Sư đệ, ta chỉ cho ngươi phương pháp quan khí (xem khí). Cái gọi là quan khí, chính là nhìn thấy thiên địa nguyên khí. Thiên địa nguyên khí, danh như ý nghĩa, chia làm hai loại, một là chu thiên tinh lực, nhật nguyệt tinh(mặt trời, mặt trăng, sao) sinh ra nguyên khí. Nguyên khí tới từ nhật nguyệt tinhcực kỳ khổng lồ vô cùng vô tận, nhưng phân tán tới mặt đất thì cực kỳ loãng, hơn nữa có tính pha tạp. Tam Chân cảnh tu sĩ, chỉ có thể hấp thu nguyên khí tới từ mặt trời để gia tăng tu vi, nếu tu luyện tới Tam Chân cảnh, lại dựa vào nguyên khí tới từ mặt trời để tu luyện thì tốc độ sẽ chậm đi rất nhiều.”

Diệp Húc cùng đám người Chu Thế Văn đúng là chưa từng nghe thấy, không khỏi tĩnh tâm đứng nghe.

Chỉ nghe thấy Cố Ngôn Chi nói tiếp tục rằng: “Loại nguyên khí thứ hai, tên là Địa Linh Khí, gọi tắt là linh khí, là linh căn do đại địa (mặt đất) dựng dục ra, linh mạch. Địa linh khí này so với chu thiên tinh lực thì càng tinh thuần hắn, vu sĩ Tam Chân cảnh muốn tu vi đột phá tăng mạnh, sẽ tìm kiếm linh căn chung quanh, đây là quan khí. Danh môn đại phái thường thường thích xây dựng môn phái trên núi, không phải là bọn họ thích thanh tĩnh, mà là cơ sở của một môn phái chính là linh căn trong núi!”

Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thiên địa nguyên khí có phân loại ra, trong lòng có chút tò mò.

Tuy nhiên, Cố Ngôn Chi nói một số quan điểm, hắn cũng không hoàn toàn đồng ý, cười nói: “Cố sư huynh nói chu thiên tinh lực không bằng địa linh khí, chỉ sợ không quá thật đi? Chu thiên tinh lực vô cùng vô tận, lấy mãi không hết, hơn nữa không cần sưu tầm linh mạch chung quanh là có thể tu luyện à. Theo ý ta, so với Địa linh khí còn tốt hơn nhiều.”

Cố Ngôn Chi cười nói: “Sư đệ không biết rồi, chu thiên tinh lực chính xác là không kém địa linh khí chút nào. Tuy nhiên tính chất của nó pha tạp, nếu dắt Chu thiên tinh lực nhập thể, chỉ có một kết cục là tẩu hỏa nhập ma. Ta còn chưa nghe nói qua có người nào có thể hấp thu được chu thiên tinh lực mà tu luyện.”

Diệp Húc thầm nghĩ: “Ngay trước mắt ngươi liền có một vị nè. Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí thuật của ta chính là dựa vào hấp thu chu thiên tinh lực mà đề thăng tu vi.”

“Sư đệ, phân đà Vân Môn sơn tạm thời do một mình ngươi trấn thủ, vi huynh thay người tìm ra một linh mạch trước, ngươi chỉ cần bảo vệ linh mạch này là được.”

Cố Ngôn Chi nhìn khắp nơi nói: “Sưu tầm linh mạch, thứ nhất là xem hoa văn xu thế của dãy núi, linh mạch thường thường đi theo dãy núi chính. Thứ hai ngươi cần phải có một đôi tuệ nhãn, phát hiện ra chỗ không giống bình thường, ví dụ như thác nước kia, sư đệ có thể nhìn ra chỗ khác biệt của nó không?”

Diệp Húc nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy trên vách núi kia quái thạch mọc san sát, một thác nước từ đỉnh núi rơi xuống, tan thành vô số bọt nước, rơi thẳng vào đầm nước bên dưới.

Trên vách đá sinh trưởng một gốc cây cổ tùng, câygià vững chãi, vững vàng cắm sâu vào bên trong nham thạch.

Tuy rằng hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, nhưng cổ tùng này lại xanh um rậm rạp tươi tốt vô cùng. Tán cây của nó giống như một cái ô thật lớn, tỏa sáng màu diệp lục, dị thường khỏe mạnh.

“Cổ tùng này sinh trưởng bên trên vách núi, cho dù so với những cây khác thì còn tốt hơn. Hay là nó dính vào một linh căn?” Diệp Húc vẻ mặt khẽ nhúc nhích nghi hoặc nói.

Cố Ngôn Chi gật đầu nói: “Cổ thụ được linh khí làm dịu, mới có thể khỏe mạnh như vậy. Tìm kiếm linh căn bắt đầu từ những nơi mà thường nhân không chú ý tới, tìm kiếm những chỗ khác biệt. Có đôi khi trên mặt đất khô ráo sinh trưởng một đóa hoa lớn kỳ dị, hoặc trên núi đá trơ trọi lại ngưng kết ra một vũng nước uống ngọt lành, còn có bên trong một ngọn núi nhỏ tràn ngập ra sương mù không tiêu tan. Những nơi này nhìn như tầm thường, dễ dàng bị bỏ qua, nhưng linh căn thường xuyên lại giấu mình trong những chỗ không tầm thường đó. Tuy nhiên, linh căn lớn nhất của Vân Môn sơn không ở trong này, mà ở bên trên Tử Trúc phong.”

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trung tâm dãy nói Vân Môn, có một ngọn núi không tính là cao, trên núi tràn đầy trúc tía, dị thường tươi tốt.

“Tử Trúc phong là nơi bảy dãy núi của Vân Môn hội tụ với nhau, chỉ có nơi này mới có thể dựng dục ra thượng đẳng linh căn. Tuy nhiên ta đã sưu tầm qua núi này một lần rồi, nhưng thủy chung không tìm được cái linh căn kia.”

Cố Ngôn Chi thở dài một tiếng nói: “Tìm kiếm linh căn cũng cần phải có vận khí, rất may mắn mà nói, trong nháy mắt có thể tìm được, vận khí mà không tốt, cho dù tìm kiếm một trăm năm cũng không tìm ra được. Sư đệ, nếu như ngươi không tìm thấy được linh căn trên Tử Trúc phong, liền tới dưới gốc cây tùng bên cạnh thác nước kia, trấn thủ linh căn này.”

Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu nói: “Sư huynh yên tâm.”

Cố Ngôn Chi cười nói: “Linh khí cực kỳ dữ dằn, không có tu luyện tới Tam Chân cảnh, ngửi một ngụm cũng sẽ bị tan xác mà chết. Sư đệ nhất thiết không được tham công, tùy tiện hấp thu linh khí mà tu luyện. Ngươi trấn thủ nơi này, ngắn thì mười ngày, lâu thì nửa năm, ta sẽ phái người tới thay ngươi. Chu sư đệ, Phương sư đệ, chúng ta đi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)