Sau khi đám người Diệp Húc rời đi không lâu, cảng tránh gió trong Loạn Không Hải kia yên tĩnh trở lại, dư ba giao thủ giữa Diệp Húc và Âm Sơn Lục Sát từ từ tiêu tan.
Bỗng nhiên, một luồng hơi thở mạnh mẽ lao ra từ trong Loạn Không Hải, hóa thành một cái lồng giam rơi xuống đất. Trong lòng một lão già miệng kêu “Ô, ô…” mấy tiếng rồi đột nhiên giơ tay trảo một cái, chộp không khí tới hít ngửi một lúc, sau đó lập tức gào thét lao theo hướng đám người Diệp Húc rời đi.
“Thú nô, bình tĩnh đã.”
Tiếng của Yêu Thần Tử truyền đến, chỉ thấy đám cường giả Ngọc Hư Cung là Lăng Tiêu Thái tử, Yêu Thần Tử kia đều lao ra từ Loạn Không Hải hạ xuống nơi đây. Yêu Thần Tử vẫy tay, lồng giam kia nhỏ lại rồi rơi vào lòng bàn tay y.
Lão già trong lồng nói những thú ngữ mà người ta nghe không hiểu, Yêu Thần Tử nghe xong, sắc mặt ngưng trọng hẳn. Y trầm giọng nói: “Đại sư huynh, thú nô nói Diệp Thiếu Bảo từng đến nơi này. Nơi đây chẳng những có cao thủ đại chiến, một kẻ trong đó còn đột phá Vu Tổ nhưng bị đại đạo bản thân nghiền nát, thậm chí còn có một món Tổ Binh! Chẳng lẽ, Diệp Thiếu Bảo này có Tổ Binh sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây