Thời không hỗn loạn trong Loạn Không Hải thi thoảng lại truyền đến lực hút mạnh mẽ, kéo năm chiếc thuyền lầu khiến chúng phát ra tiếng vang răng rắc, chạy qua cửa động thời không kia. Bốn phía bọn họ là thế giới hải dương đẹp đẽ nhiều màu sắc, thỉnh thoảng lại hiện ra một lục địa lơ lửng trên đại dương, trông cổ xưa hùng vĩ, nhưng lại không biết nó rốt cuộc là ở chỗ nào, có vẻ khá là kỳ lạ.
“Những lục địa đó là mảnh vỡ hình thành khi thế giới viễn cổ vỡ nát, bị phong ấn trong những thời không độc đáo.”
Phong Tùy Vân giải thích: “Nghe nói, nơi này còn có cả tiên sơn. Lại nghe nói có người từng thấy tiên nhân lui tới, không biết là thật hay giả nữa.”
Phó Tây Lai nghiêm mặt lại, nói: “Ta cũng nghe lời đồn này. Nghe nói là Thiếu Hạo Đại Đế khi còn trẻ đã tới nơi đây, ở đằng xa gặp một vị tiên, liền nhớ mãi không quên. Sau này khi về già, Thiếu Hạo Đại Đế lại đi vào Loạn Không Hải, lại gặp vị tiên kia, dung mạo vẫn như trước, trường sinh bất lão, vẫn bộ dáng mà Thiếu Hạo Đại Đế gặp lúc còn trẻ. Mà đó là đã qua không biết bao nhiêu vạn năm, ngay cả Thiên Đế đều già đi rồi. Ta từng cùng cao thủ Thanh Hiên Thần Phủ tới một lần, nhưng tiếc là không nhìn thấy được vị tiên kia.”
Diệp Húc chớp mắt, trong lòng nghi hoặc vạn phần: “Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có tiên nhân tồn tại? Không thể nào, ngay cả tổ của Địa tiên, Ngọc Hoàng đại đế và Phật tổ đều đã chết, sao còn có tiên nhân khác tồn tại được cơ chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây