Lương Vương nghĩ tới đây, cười ha hả nói: “Cố tiên sinh, ngươi từ ngàn dặm xa xôi tới đây, mừng thọ cho tiểu vương, tiểu vương rất cảm kích không muốn động thủ với ngươi mà thương tổn tới hòa khí. Mong ra Cổ tiên sinh đừng nên bức ta…”
Cố Ngôn Chi mỉm cười nói: “Lương Vương khách khí rồi, Cổ mỗ trong lòng kính ngưỡng Lương vương nên mới tới. Tất nhiên tuyệt đối không bởi vì một người đãi gây tội nghiệp mà động phủ với Lương Vương ngài, phá hư giao tình giữa hai nhà chúng ta. Cố mỗ sở dĩ lo lắng chính là vị đệ tử Ngũ Độc giáo ta dùng thú hóa đan, dược lực còn chưa biến mất. Gia chủ của bát đại thế gia Thanh Châu liệu có phải là đối thủ của hắn không?”
Hắn càng nói càng điềm đạm, Lương Vương thả lỏng người, cười nói: “Không nhọc tiên sinh lo lắng, Bách Hoa cung chủ đã trấn áp đi ác khí của thú hóa đan. Không có ý thức chiến đấu của Kim Mao Thủy Viên, lúc này hắn cho dù có tu vi của Hạo Nguyệt kỳ cũng không thể phát huy được bao nhiêu?”
Cố Ngôn Chi cũng biết Bách Hoa cung chủ đã gạt bỏ ý thức chiến đấu của Kim Mao Thủy Viên. Diệp Húc lúc này sức chiến đấu chỉ sợ phát huy ra không được hai thành, cười tủm tỉm nói: “Lương Vương cần gì phải cố sức bức…”
Hắn trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc: “Nếu đám khốn khiếp này thật sự giết đi nhân tài mà giáo ta vất vả bồi dưỡng ra. Ta lập tức trở về nói, xin chỉ thị của giáo chủ, kêu gọi lão quái vật bế quan trong giáo, huyết tẩy Thanh Châu!”
Diệp Húc nhìn lại khắp nơi, chỉ thấy gia chủ của bát đại vu hoang thế gia Thanh Châu đang tế khởi vu bảo, chuẩn bị một kích đánh chết hắn. Diệp Húc không khỏi nhíu mày ồm ồm nói: “Các ngươi muốn giết chết ta?”
“Vô nghĩa! Hôm nay chắc chắn ngươi phải chết không nghi ngờ!” Đinh gia gia chủ nhổ một ngụm máu, phẫn nộ quát.
Hắn suýt nữa bị Diệp Húc hành hung tới chết, lại không dám tế khởi ngọc lâu, sợ ngọc lâu của mình bị một quyền của hắn oánh nát. Thể diện của hắn bị mất sạch, trong lòng lửa giận có thể nghĩ.
“Tiểu tử, không cần hy vọng xa vời có người tới cứu ngươi! Ngươi không chết, thiên lý khó dung!” Lam gia gia chủ bị một quyền của hắn đánh gãy hai chân, lúc này ỷ vào tu vi cao thâm, dùng ngự khí vi hành, cả giận nói.
Tương gia gia chủ bị một quyền của hắn đánh vào mặt, răng trong miệng đã vỡ nát hết, mặt mày sưng phù như một trái thọ đào, tức giận nói: “Ông, ông!”
Hắn tuy rằng không nói được thành lời, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý của hắn là: “Không giết ngươi, khó có thể hóa giải được căm phẫn của mọi người.”
Diệp Húc đưa mắt nhìn địch, thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Lúc trước ta đúng là có sai, nguyên tính xin lỗi các ngươi. Tuy nhiên nếu các ngươi không định buông tha ta, vậy không thể trách ta lòng lang dạ sói được! Lên!”
Song chưởng của hắn rung lên, năm ngón tay mở ra, chộp xuống phía dưới. Chân nguyên yêu khí phát ra bên ngoài, chỉ thấy những giọt nước trong thành rít gào phóng lên, nhô lên trên cao hóa thành một đầu ác giao. Nó giương nanh múa vuốt, hung ác dị thường, tản mát ra một cỗ ác khí khiến cho người ta hít thở không thông.
Giao long này, dài tới trăm mét, ước chừng có hai mươi con, phát ra hung uy, mức độ khủng bố khó có thể tưởng tượng được!
Hai mười đầu giao long trên trời, xoay quanh bay múa trên không trung Thanh Châu, tiếng long ngâm liên tiếp vang lên làm cho người ta hoảng hốt, giống như đi vào nơi thượng cổ man hoang vậy!
Dược lực của Bạo Viên Đan chưa từng biên mất, thân hình Diệp Húc lúc này giống như bạo viên. Hắn dẫm lên trên một cột nước, trực tiếp hướng tới các gia chủ của thế gia Thanh Châu tức giận nói: “Ta không muốn đại khai sát giới, nhưng là các ngươi bức ta!”
Từng đầu giao long móc gáy vào với nhau, hình thành một cái kéo cực lớn trên không trung. Khí thế hung ác cực kỳ, làm cho người ta phải tim đập chân run!
Ước chừng mười cái thủy long tiễn (kéo thủy long) dài gần trăm mét, hướng tới các gia chủ, thậm chí ngay cả Lương Vương cùng A Ngưu cũng bị uy hiếp một phen.
Diệp Húc lúc này hung uy cái thế, trấn áp toàn thành, chuẩn bị đem những gia chủ này cùng với Lương Vương, hết thảy một mẻ lướt giết toàn bộ!
Lương Vương trán đẫm mồ hôi, những người khác cũng ướt đẫm mồ hôi. Không ai dám nhúc nhích, không ai ngờ được ý thức chiến đấu của Diệp Húc không ngờ lại còn mạnh hơn cả ý thức của Kim Mao Thủy Viên.
Nếu là ý thức chiến đấu của Kim Mao Thủy Viên làm chủ, bọn họ còn có thể chống lại. Nhưng lúc này đổi thành ý thức của Diệp Húc, không ngờ được còn hung hãn hơn trước mấy lần, không ai nắm chắc được có thể chống một kéo cắt này.
“Tiểu tử này chỉ sợ đã nhìn thấy giao long chân chính, nếu hắn có thể sống mà tu luyện tới Tam Chân Cảnh Hạo Nguyệt kỳ, chỉ sợ vu sĩ ngang cấp không ai là đối thủ của hắn.
Những giọt mồ hôi trên trán Lương Vương lăn xuống, bất chấp đối phó với Cố Ngôn Chi, xoay người nhìn thủy long tiễn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ quần hùng Thanh Châu ta, tất cả đều chết trong tay một tiểu bối sao, toàn quân bị diệt…”
“Nhân tài à!”
Cố Ngôn Chi trong mắt tỏa sáng, gần như không kìm nổi mà cười to. Trong lòng hắn hung tợn nói: “Đem những người người cắt chết đi, giáo ta liền có thể thâu tóm được Thanh Châu, thiết hạ phân đà ở Thanh Châu này.”
Trong Tụ Bảo Trai đột nhiên truyền ta một tiếng thở dài, chỉ nghe thanh âm của Bách Hoa cung chủ truyền tới, cười nói: “Chư vị đều là những nhân vật có uy tín cùng danh dự, còn tranh chấp làm gì? Ta cùng chư vị giải hòa, như thế nào?”
Dứt lợi, một viên minh châu từ trong Tụ Bảo Trai chậm rãi dâng lên, lớn như cái sọt, tản mát ra một loại hào quang thuần khiết.
Viên minh châu kia giống như tim người, rung động nhảy lên, giống như bên trong có ẩn chứa sinh mệnh vậy.
Bên trong minh châu dường như có không gian lớn gì đó. Hơi nhoáng lên một cái, giữa minh châu đột nhiên một cái rễ mọc ra nảy mầm, những tán cây phá ra. Ở bên trong minh châu có một đóa hoa lan sinh trưởng, u u động lòng người, làm cho sát khí chung quanh biến thành hư không.
Lúc này, nguyên khí thiên địa đều trở nên vô cùng trầm trọng. Thậm chí ngay cả thủy long tiễn của Diệp Húc cũng biến mất, lũ lụt không cánh mà bay.