Diệp Húc quá hung uy, đánh cho những gia chủ thế gia này tới phát bực lên, gần như mỗi người đều mang thương tích trên người. Thậm chí ngay cả môn hạ của Đông Hải Vạn Pháp Yêu Vương là A Ngưu cùng Lương Vương liên kết lại cũng không các nào ngăn chặn hắn được, bị hắn xé rách Thiên La Khinh Sa!
Lúc này, Diệp Húc lại đưa tới lũ lụt, trên bầu trời Thanh Châu, giống như có một hồ nước lớn đang lơ lửng. Hắn tính muốn dùng nước làm ngập Thanh Châu, biến dân chúng ta tôm cua cá hết.
Duy nhất có thể chế trụ được hắn, chỉ có cung chủ Bách Hoa cung. Bởi vậy đám người Lương Vương mới đồng thanh kêu cứu.
“Chư vị không cần phải kinh hoảng, hắn chỉ bị ác khí của Kim Mao Thủy Viên khống chế thần trí nên mới làm bậy như vậy. Bản cung tới đánh thức hắn.”
Từ trong Tụ Bảo Trai một thanh âm thanh nhã thản nhiên truyền ra. Chỉ thấy một tàn tay trắng như ngọc xuất hiện trên không trung Tụ Bảo Trai. Lập tức một ngón tay trắng nõn to bằng cả cây thông điểm nhẹ tới trán của Diệp Húc.
Ngón tay trắng nõn này thuần túy được xây dựng nên từ chân nguyên của vu sĩ, mang theo chút hư ảo, chậm rãi bay tới Diệp Húc.
Kim Mao Thủy Viên kiêng kỵ ngón tay này vạn phần, lớn tiếng rống giận. Quanh thân nó nổi lên một tấm màn nước, đem chính mình bảo vệ, dòng nước cuồn cuộn hình thành một cái lốc xoáy cực lớn.
Ba ba ba!
Ngón tay này giống như dương chi bạch ngọc, liên tục đâm thủng mấy cái màn nước, thẳng dừng lại trên trán của Diệp Húc, nhẹ nhàng điểm một chút rồi lập tức rút trở về.
Diệp Húc ngơ ngác đứng ở giữa không trung, một đầu ngón tay này của cung chủ Bách Hoa cung, cũng không làm thương tổn một chút nào tới hắn. Nhưng làm cho ác khí của Kim Mao Thủy Viên trong thú hóa đan bị gạt bỏ, khiến cho hắn khôi phục lại thần trí.
Lúc này thần trí của hắn thanh minh, tâm tình khác hẳn vừa rồi. Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình mênh mông chân nguyên yêu khí, không cần nghĩ, tâm niệm vừa động đã có thể tiến hóa ra đủ loại vu pháp. Hơn nữa còn tùy tâm sở dục, hoàn toàn có thể đạt tới cảm giới đạo pháp do tâm!
Kim Mao Thủy Viên là bá chủ trong nước, lúc này Diệp Húc hóa thành yêu viên, cảm giác được nước dường như thân thiết không gì sánh được với mình.
Dường như hắn chỉ cần hơi động trong lòng, liền có thể đưa tới lũ lụt khôn cùng, đưa yêu nguyên bám vào trong nước, hóa thành đủ loại vu pháp!
Miếng thú hóa đan kia chẳng những nâng cao tu vi của hắn, ngay cả tầm mắt của hắn cũng được đưa tới độ cao khó có thể tưởng tượng. Khiến cho hắn có thể đứng ở trên độ cao Tam Chân cảnh Hạo Nguyên kỳ mà nhìn xuống những sở học của mình.
Đây là một loại cảnh giới huyền diệu, khiến hắn cảm thấy mình dường như có thể nắm bắt tất cả trong tay, ngạo mạn hết thảy!
Mấu chốt hơn chính là, yêu khí chân nguyên đã tẩy rửa thân thể hắn một lần, mang đi tạp chất trong thân thể hắn, khai thông toàn bộ những quan tạp.
Việc này có ý nghĩa, chỉ cần tu vi của hắn đạt tới, liền có thể không nhìn bất kỳ quan tạp nào cả, một đường hát vang. Trong những cảnh giới trước Hạo Nguyệt kỳ, không có bất luận trở ngại nào cả!
Miếng thú hóa đan kia đã hoàn toàn khai thông một con đường thông suốt đi tới Hạo Nguyệt kỳ, thực sự là có công lớn trong con đường tu luyện của hắn.
Đỉnh đầu Diệp Húc, phiến hồ nước kia chậm rãi tản đi. Hắn tuy rằng bị Bạo Viên đan khống chế thần trí, nhưng vẫn nhìn thấy hết thảy những gì vừa xảy ra. Chỉ có điều không thể khống chế được dục vọng muốn giết chóc của mình được thôi.
Lúc này Thanh Châu một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là phòng ốc bị tổn hại. Nước trong thành có thể phủ tới đầu gối người, khiến cho hắn có chút áy náy ở trong lòng.
Tuy nhiên, nếu có thể lại một lần nữa, hắn vẫn lựa chọn ăn Bạo Viên Đan để oánh chết Mao Khai Phục!
Tám gia chủ của bát đại thế gia Thanh Châu nhìn thấy hắn tán đi hung thế, nhất tề bức tới Diệp Húc, bộ mặt lạnh lẽo.
“Tiểu tử, ngươi đại náo Thanh Châu, tám gia chủ bát đại thế gia đều bị người đánh trọng thương, lúc này người có mọc cánh cũng khó mà thoát khỏi!”
“Ngươi làm nước ngập Thanh Châu, khiến dân chúng trong thành trôi giạt khắp nơi, tội chết vạn lần!”
“Đả thương chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngươi phá hủy lễ thọ của Lương Vương, là gian tế của Ngũ Độc Giáo phái tới, cố ý làm loạn!”
“Không giết ngươi khó có thể làm nhân dân hết căm phẫn, không giết khó có thể tiêu tan nộ khí trong lòng ta.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, chỉ thấy tám gia chủ của bát đại thế gia Thanh Châu này đang vây quanh hắn, đằng đằng sát khí.
Lương Vương và A Ngưu một trước một sau ngăn lại Cố Ngôn Chi của Ngũ Độc giáo, ánh mắt lóe lên, cười lạnh nói: “Cố tiên sinh, còn mời các hạ an phận một chút, không nên nhúng tay vào. Vị đệ tử này của quý giáo khiến cho mặt mũi của Thanh Châu chúng ta mất hết. Tất cả vu sĩ đều bị hắn làm cho không còn chút thể diện này, chỉ sợ không xử trí hắn thì không dễ ăn nói.”
Cố Ngôn Chi trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, cười khanh khách nói: “Lương Vương, Ngưu huynh không cần phải như thế? Ta Cố mỗ cũng không phải người không giảng đạo lý. Đệ tử của giáo phái ta phạm phải sai lầm, Cố mỗ tự nhiên không thể thiên vị hắn.”
Hắn càng nói như thế, Lương Vương cùng A Ngưu đều phải cẩn thận. Biết hắn khẳng định đã động sát khí rồi, bất ngờ sẽ hạ sát thủ, cứu viện Diệp Húc.
“Ngũ độc giáo có tiếng là bao che khuyết điểm, hơn nữa Cố Ngôn Chi này khẩu phật tâm xà, gian hoạt giả dối, ác danh vô cùng. Nếu không phòng bị hắn, liền có khả năng bị hắn đánh lén.”