Năm sáu ngày qua đi, Diệp Húc đột nhiên cảm giác được trong ngọc lầu tăng thêm một vật, vội vàng nội thị đan điền, ý niệm tiến vào trong ngọc lầu, chỉ thấy trong thần mộc Vương Đỉnh kết xuất ra một cái kén tằm cực lớn, trong đỉnh truyền đến âm thanh cắn nuốt sàn sạt.
“Chẳng lẽ cổ trùng sắp sửa thành thục? Trong Ngũ độc kinh có nói qua khi cổ trùng thành thục, đầu tiên chính là muốn cắn trả chủ nhân, chiếm cứ thân thể của chủ nhân, phải dùng nguyên thần tế luyện, gạt bỏ linh trí của nó!”
Diệp Húc trong nội tâm vừa động, vội vàng ghìm chặt Can Sài giao, xoay người xuống ngựa, tế lên ngọc lâu, lấy ra thần mộc Vương Đỉnh bày trên mặt đất, thần sắc cực kỳ thận trọng.
Ba người Tô Kiều Kiều hiếu kỳ vạn phần, đều dừng lại quan sát.
“Thiếu bảo, ngươi quả nhiên có nuôi một con trùng to, mau thả nó ra cho chúng ta nhìn thử!” Chu Thế Văn cười hắc hắc nói.
Sau một lúc lâu, kén tằm bị cắn nuốt sạch sẽ, một con cổ trùng loé lên màu đỏ rực như máu ló ra từ trong thần mộc Vương Đỉnh, kêu lên xèo xèo quái dị, chỉ to cỡ đầu ngón tay, mập đô đô, giống như một con tằm cưng, điểm khác biệt của nó so với tằm cưng chính là, trên lưng con cổ trùng này mọc ra hai đôi cánh mỏng như cánh ve.
“Đây là ….. huyết tàm bốn cánh! Trong năm mươi loại thượng phẩm đứng đầu trong hơn ba trăm loại cổ trùng được ghi chép lại trong ngũ độc kinh thì huyết tàm bốn cánh bài danh thứ ba mươi sáu trong số các loại cổ trùng thượng phẩm!”
Diệp Húc trong nội tâm thoáng động, thần sắc càng thêm thận trọng, gắt gao nhìn thẳng huyết tàm phấn nộn đáng yêu này.
Huyết tàm bốn cánh không có độc tính, nhưng lại là dị chủng trong cổ trùng, cực khó có được.
Ngũ độc kinh có nói loại tàm này rất dễ nuôi, gì cũng ăn, thực tế thì thích ăn máu đào kim liên, chỉ cần có thể cung cấp cho nó đủ số máu đào kim liên, liền có thể khiến cho loại cổ trùng này tiến hóa.
Huyết tàm bốn cánh có hai con đường tiến hóa, một là tiến hoá thành thiên tàm bốn cánh, một khác là tiến hóa thành kim tàm bốn cánh.
Vô luận thiên tàm hay là kim tàm, đều bài danh trong số mười cổ loại dị chủng đầu tiên, hung mãnh bá đạo, là một trong vài loại cổ trùng lợi hại nhất, thiên tàm bảo y mà Chu Thế Văn lấy được chính là dùng tơ cùng hồn phách của thiên tàm bốn cánh luyện chế mà thành!
“Tàm trùng nhỏ như vậy, có thể có làm được cái gì?” Phương Thần đối với con cổ trùng này cực kỳ thất vọng, lắc đầu nói.
“Tàm trùng này thật đáng yêu!” Hai mắt Tô Kiều Kiều sáng rực.
Con huyết tàm bốn cánh thò đầu ra khỏi miệng đỉnh, hết nhìn đông lại nhìn tây, mập đô đô, như tên trộm, xác thực làm cho người ta vừa thấy liền nhịn không được muốn sờ một cái.
Huyết tàm nhìn thấy Diệp Húc, giống như gặp được thân nhân, lập tức phát ra thanh âm xèo xèo, xoè hai đôi cánh mỏng như cánh ve ra lung la lung lay bay ra khỏi đỉnh.
Một lát sau, nó liền có thể thuận lợi khống chế cánh của mình, phi hành càng ngày càng linh hoạt, chậm rãi hướng tiến gần Diệp Húc.
“Con tàm này cư nhiên lại biết nhận chủ. Thiếu Bảo, có khả năng nó đã xem ngươi như mẹ ruột của nó.” Chu Thế Văn nhìn có chút hả hê, không chút lưu tình đả kích Diệp Húc:
“Xem ra lão tử lúc trước chọn Thiên Tàm bảo y chứ không có chọn ngũ độc kinh quả là quyết định vô cùng anh minh! Luyện cổ thuật trong ngũ độc kinh thật sự là làm cho trứng của người ta đau chết đi được.”
Mấy ngày nay, hắn cùng với Phương Thần hai người luân phiên khiêu chiến với Diệp Húc, bị đánh cho thiếu điều tè ra quần, thua quá thảm, nhẫn nhịn một bụng nộ khí, giờ phút này khó được có cơ hội liền mỉa mai Diệp Húc.
Quả thực là con huyết tàm này nhỏ như thế, thoạt nhìn yếu đuối, linh lung đáng yêu, thoáng nhìn liền biết là sủng vật nhỏ mà nữ hài tử thường nuôi, hẳn là không có bao nhiêu uy lực.
Diệp Húc còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy con huyết tàm bốn cánh này gặp gió liền to ra, thoắt một cái đã to bằng bể cá, đập cánh ong ong bay tới, nhanh như thiểm điện!
Con huyết tàm bay đến đỉnh đầu Diệp Húc, há rộng miệng để lộ ra hàm răng nhọn như móc câu, hàm răng của nó giống như cái thớt, từng vòng trải rộng khoang miệng, một mực sinh trưởng đến tận bên trong cổ họng, răng rắc một tiếng cắn xuống đầu Diệp Húc!
Huyết tàm phệ chủ, đây là một môn khó khăn nhất khi tu luyện luyện cổ thuật trong ngũ độc kinh.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, há miệng bật hơi, nguyên khí như mũi tên kích xạ ra, đem huyết tàm to cùng cực này thổi bay về phía sau, quay cuồng, liền ngã thẳng ra phía sau đến mấy trượng.