Nếu so sánh, những vu binh bọn họ nhặt được ngoài kia liền trở nên thật khó coi!
“Xa xỉ, quá là xa xỉ!”
Diệp Húc lắc đầu thở dài, giơ tay tháo một viên dạ minh châu xuống, nhét vào trong ngọc lâu của mình, bày ra dáng vẻ trách trời thương dân, nói: “Xa xỉ chính là lãng phí a, vẫn là để tiểu đệ đem những thứ mê muội đầu óc đó cất đi, miễn cho truyền lưu ra ngoài lại khiến cho một hồi tinh phong huyết vũ.”
Trong chớp mắt, hắn liền thu hồi bảy viên dạ minh châu.
Phương Thần và Chu Thế Văn liếc nhau, vội vàng chạy đến chỗ những viên dạ minh châu khác, cười nói: “Loại trách nhiệm nặng nề này sao có thể để một mình Diệp huynh gánh chứ? Hãy để chúng ta hỗ trợ chia sẻ một phần nào!”
“Đúng vậy! Thiếu Bảo, bả vai nhỏ bé gầy yếu kia của ngươi sao có thể gánh vác trọng trách như thế được, bờ vai lão tử đây dày rộng, có thể khiêng nhiều một chút!”
Một lát sau, ba người liền tháo hết dạ minh châu xuống, động phủ lập tức tối om lại.
Diệp Húc lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng, ánh sáng mờ ảo lại phát ra, chỉ thấy hai người Phương Thần và Chu Thế Văn nhìn mình, trong hai tròn mắt tràn đầy ánh sáng màu lục, giống như sói đói vậy.
Diệp Húc gãi gãi mũi, cười nói: “Hai vị thế huynh, chẳng lẽ hai người vì vài thứ ngoài thân này mà động sát tâm với tiểu đệ sao?”
Chu Thế Văn nhe răng cười gằn nói: “Tên nhóc nhà ngươi xuống tay đầu tiên, hái được nhiều nhất, chi bằng chia cho chúng ta vài cái, mọi người phải được như nhau mới công bằng!”
Trong mắt Phương Thần lóe ra tinh quang, gật đầu đồng ý, hừ lạnh nói: “Nếu không Huyết ma nguyên hồn đại pháp của ta cũng không ngại thôn phệ thêm một oan hồn nữa!”
Diệp Húc đánh giá bốn phía, thản nhiên cười, nói: “Thứ ta nuốt vào rồi, tuyệt đối sẽ không nhả ra! Tòa động phủ này cũng không lớn, Chu huynh không sợ Phong Lôi Song Sí của ngươi không tiện dùng sao? Phương huynh, Huyết ma nguyên hồn đại pháp của ngươi tại địa hình này thì có mấy phần uy lực?”
Hung quang trong mắt hai người kia lập tức bị kiềm hãm, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên loại địa hình này không thích hợp để bọn họ phát huy thực lực, ngược lại Diệp Húc ở nơi này có thể phát huy toàn bộ thực lực ra!
“Hai vị thế huynh, tham lam chính là nguồn gốc tội lỗi a!” Diệp Húc tận tình khuyên bảo.
“Thiếu Bảo, khi nói những lời này, ngươi vốn không có một chút xấu hổ, áy náy đúng không?”
Chu Thế Văn mắng liên hồi: “…. Thằng nhóc ngươi so với ta còn tham hơn nhiều!”
Phương Thần cũng chỉ có thể buông tha, động thủ ở cái nơi này, dù hai người bọn họ có cùng tiến lên cũng không giải quyết được Diệp Húc, trái lại còn có thể bị hắn tiêu diệt ấy chứ.
Ba người đều tự giơ ra một viên dạ minh châu, tiếp tục đi về phía trước.
Bất tri bất giác đi đến một khoảng trống rộng rãi sâu trong động phủ, thứ đập vào mắt đầu tiên là một cái cổ đỉnh cực kỳ tinh xảo, hai tai ba chân, toàn thân đan hồng, không biết là do loại gỗ nào tạo nên, tản mát ra một cỗ hương khí nồng đậm.
Đây là một cái tôn mộc đỉnh.
Trong đan điền của Diệp Húc, bạch ngọc lâu đột nhiên nhảy lên dữ dội, dường như gặp được vật rất động tâm.
Hắn trong lòng khẽ động, đánh giá bốn phía, chỉ thấy tòa động phủ này tràn ngập sương trắng nhàn nhạt, lại có vẻ nặng như thủy ngân, dán trên mặt đất, giống y hệt sương mù trong đầm dưới thác nước ở Hắc Hộc Lĩnh, tuy rằng không dày bằng, nhưng số lượng cũng đáng kể!
Đúng là loại sương mù này đã kích thích bạch ngọc lâu dị biến, mọc ra thêm một tầng!
Tim hắn đập loạn lên, vội vàng ổn định tâm thần, tiếp tục liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy trong động phủ bày một cái đệm cói, một khối xương khô ngồi ngay ngắn trên đó, trên thân khoác một cái áo choàng màu đen huyền, đầu cúi xuống, không biết đã chết bao nhiêu năm.
Tuy nhiên chiếc áo đen huyền kia lại không hề mục nát, vẫn lóng lánh như mới.
Bên cạnh bộ xương kia có vài cuốn kinh văn rơi tán loạn cùng với một cái bình ngọc.
Mấy cuốn kinh văn kia là những trang giấy được bện thành từ tơ vàng, không hề mục nát trong thời gian dài.
Đầu lâu lộ ra một bàn tay to, trước người có lưu lại một dòng chữ, Diệp Húc nhìn thật kỹ, viết là: “Nguyên thai chưa thành, thọ nguyên đã hết, sao đây sao đây?” Trong lời nói lộ ra bi thương cùng không cam tâm giống như anh hùng tuổi xế chiều vậy.
“Tổ tiên Diệp gia ta khai phủ ngay cả nguyên đan còn chưa luyện thành, vậy mà chủ nhân Ngũ độc động phủ lại gần tu luyện ra nguyên thai, so với đại tướng quân Tần mà đại ca Diệp Tần nói còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần!” Hắn trong tâm khiếp sợ vạn phần.
Thứ hấp dẫn mắt người nhất, chính là một lá cờ nhỏ hình tam giác lơ lửng trên đỉnh đầu lâu, toàn thân đen thui, chỉ lớn ba tấc, giữa mặt đầy độc trùng rắn kiến bò trên đó, đánh giết lẫn nhau, thảm thiết dị thường, dường như đó là một mảnh thiên địa khác vậy!
Lá cờ đen nhỏ này tản ra một cỗ uy thế rất kinh khủng, nhấp nhô giữ không trung.
“Vu bảo?”
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, thất thanh nói, lập tức trong lòng vừa động, sát khí không nhịn được nổi lên: “Làm thịt hai thằng nhóc bên cạnh kia, độc chiếm món vu bảo này!”