“Lạc sư muội, Lục huynh có truyền âm cho muội không?” Sau khi nhóm người Đồ Phương và nam tử mũi ưng như chim sợ cành cong rời đi. Trong lòng Đào Phong khẽ động, nói với Lạc Thanh ở bên cạnh đang lui lại chữa thương.
“Không có.”
Lạc Thanh lắc đầu, ánh mắt cũng không hề nhìn tới nhìn lui. Trên thực tế nàng cũng cảm thấy là Lục Tiểu Thiên âm thầm xuất thủ giúp đỡ nàng. Bởi vì trong những người mà nàng quen biết, ngoại trừ tu sĩ Kim Đan kỳ, những tu sĩ Trúc Cơ khác không thẻ nào có loại thủ đoạn xuất quỷ nhập thần như vậy. Ngoại trừ một người là Lục Tiểu Thiên trong mắt nàng vẫn là một đoàn mê vụ. Chỉ là Lạc Thanh xông pha ở tu tiên giới bao lâu này, những gì trải qua sớm đã vượt qua một thiếu nữ bình thường. Nếu như Lục Tiểu Thiên đã không hiện thân, tự nhiên là có lý do của hắn.
“Với thực lực của Lục huynh, vượt xa ta và muội, có lẽ sẽ không tự dưng vẫn lạc mới phải.” Đào Phong nhíu mày. Y và Tông Thịnh vừa rồi đã hỏi qua tu sĩ xung quanh. Trong mấy đợt tu sĩ ra khỏi phân điện, cũng chỉ có mấy người bọn họ. Ngoại trừ tên thanh niên dễ dàng bắn chết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đã rời đi kia, những người từ trong phân điện đi ra cũng đều toàn bộ ở đây. Bất kể là Đào Phong hay là Tông Thịnh, trong tiềm thức của họ đều cho rằng một tiễn của Lục Tiểu Thiên có thể dễ dàng bắn chết một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đã vượt qua khả năng của họ rồi.
“Có lẽ còn ở trong Công Pháp điện cũng không chừng.” Tông Thịnh hiển nhiên là cũng có suy nghĩ như Đào Phong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây