“Lạc Thanh.” Lục Tiểu Thiên nhìn thấy thiếu nữ che mặt, hơi có chút ngạc nhiên rồi định thần lại. Trong đám bằng hữu khác giới mà hắn quen biết, cũng chỉ có Lạc Thanh mới có loại khí chất này, hơn nữa sẽ còn xưng hô hắn như vậy, tính ra cũng vẫn là xảo hợp. Ban đầu trên Phi Thiên chiến thuyền của Cổ Kiếm Tông ở Việt quốc. Còn cả lúc ở bên ngoài Vọng Nguyệt thành vội vàng gặp mặt lại tách ra, không ngờ hiện tại lại chạm mặt.
“Nghe ngữ khí tựa hồ Lạc sư muội và người này rất là thân quen.” Tông Thịnh của Man Thú Tông là một thanh niên có hình thể to lớn oai hùng, khoác trên người một tấm áo da hổ, lộ ra hai cánh tay vô cùng vạm vỡ, trông đầy vẻ dã tính.
“Nào chỉ là thân quen, giao tình còn sâu hơn bình thường nhiều. Ta thấy vị Lạc sư muội này đối với tên họ Lục kia rất không bình thường. Mấy người chúng ta tuy rằng đều có chủ ý với Lạc sư muội, nhưng cũng cạnh tranh công bằng, nếu như để tên họ Lục đó tới đây, chúng ta hoàn toàn thua rồi.” Đào Phong của Ma Dương Tông sắc mặt âm trầm truyền âm nói. Đoạn thời gian này tuy rằng y luôn đi bên cạnh Lạc Thanh, nhưng đối phương đối với y rất là lãnh đạm, không hề có chút ý tứ đặc biệt nào, như gáo nước lạnh tạt vào mặt y. Nhưng Lạc Thanh một mực tâm cao khí ngạo, một khi gặp phải Lục Tiểu Thiên, lại hoàn toàn đổi thành một bộ dạng khác. Đào Phong bình thường tự cho mình thanh cao, nên không thể tiếp nhận việc bản thân lại không so với một tên tu sĩ bình thường.
“Nếu đã như vậy, sư huynh liền tìm một cơ hội cho hắn biết chút lợi hại.” Tông Thanh của Man Thú Tông đi sát phía sau cũng cười lạnh nói.
Chỉ trong nháy mắt công phu, ba tên tu sĩ của Man Thú Tông và Ma Dương Tông đã đạt thành nhận thức chung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây