“Tam thẩm, Tiểu Thiên nhà thẩm đã trở về rồi!” đi tới trước một căn nhà gỗ được tu sửa lại rất rộng rãi, Thạch Thanh Sơn đứng cách hàng rào kêu lên.
Lúc này ở phía trước căn nhà gỗ, còn có một thiếu niên mười mấy tuổi và một thiếu nữ mi thanh mục tú, đang ở trong sân xới tuyết, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ra phía ngoài.
Thạch Thanh Sơn chỉ về phía thiếu niên và thiếu nữ đó nói: “Ầy, đây chính đệ đệ và muội muội của ngươi Lục Tiểu Bảo, Lục Tiểu Vũ.”
Một vị phụ nhân trung nhiên đầu tóc đã hoa râm sắc mặc ôn hòa đang bưng một cái bình gốm, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đang đứng cùng với Thạch Thanh Sơn. Khuôn mặt đó, hàng lông mày đó, lờ mờ giống như là đứa con trai thứ hai đã rời nhà đi mười mấy năm trước. Một loại cốt nhục tình thần huyết mạch tương liên khiến đôi mắt ôn hòa của trung niên phụ nhân không tự chủ mà dâng lên tầng nước mắt. Bình gốm trong tay cũng rơi loảng xoảng xuống đất, âm thanh trung niên phụ nhân run rẩy nhìn Lục Tiểu Thiên: “Tiểu, Tiểu Thiên, thật sự là... là Tiểu Thiên, con trở về rồi sao?”
“Vâng ạ, nương, con trở về rồi.” Mũi Lục Tiểu Thiên hơi có chút chua xót.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây