Lục Tiểu Thiên chú ý tới sau khi Hoàng Ly Cốc nói những lời này, những tu sĩ khác dường như vô tình hay cố ý mà từ từ vây lấy hắn vào giữa. Xem ra là sợ hắn sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài, một khi hắn để lộ manh mối nào đó, sợ rằng sẽ lập tức dẫn đến họa sát thân.
Vốn còn muốn vụng trộm lén lút rời đi, không nghĩ tới Chu gia đối với tu sĩ khác cũng không phép tùy ý ra vào. Sợ rằng muốn rời khỏi đây không phải là chuyện dễ dàng, vì thế hắn liền nói: “Các ngươi không cần nhìn ta, ta sớm đã muốn rời đi rồi. Chỉ là đi tới đi lui trong Địa Diẽm Sơn này lại giống như là mê cung vậy, muốn tìm được lối ra cũng không phải là chuyện dễ gì. Càng huống chi ngay lối ra lớn còn có mấy tu sĩ trực hệ của Chu gia trấn thủ, nói không chừng còn có cao nhân Trúc Cơ kỳ, cho dù là len lút rời đi, chỉ sợ cũng không dễ dàng.”
“Điều này tự nhiên không cần Lưu đạo hữu quan tâm rồi, ta tự có biện pháp rời đi. Chỉ cần Lưu đạo hữu đồng lòng với chúng ta là được.” Hoàng Ly Cốc khẽ cười nói.
“Chỉ cần các ngươi tính thêm phần ta khi rời đi, ta tự nhiên sẽ không làm cản trở mọi người.” Nhìn thấy Hoàng Ly Cốc không nguyện ý nói rõ, Lục Tiểu Thiên nhún nhún vai nói. Hắn cũng đã tìm được một đầu mối, nếu như đối phương cũng có biện pháp, tự nhiên là không gì tốt hơn.
“Lưu đạo hữu vừa mới gia nhập vào chúng ta không bao lâu. Phía trước nếu như gặp phải yêu thú nào đó, tự nhiên còn cần Lưu đạo hữu xuất lực.” Mạc Hữu Thanh lại nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây