“Ta có một người bằng hữu là Luyện Đan sư sơ cấp, hình như đang làm việc tạm thời ở Đông Dương đan phường, tên là Vu Yến, ta không tiện vào nơi luyện đan, muốn nhờ người vào đó truyền giúp một lời, bảo nàng ta ra gặp ta.” Lục Tiểu Thiên nói. Cái tên Vu Yến là lấy từ hài âm của chữ cái đầu tiên và thứ ba trong tên của Nghiêm Tiểu Ngọc, cũng coi như là một loại ám hiệu.
“Việc này dễ thôi, quý khách mời ngồi bên kia, vãn bối sẽ sai người đi thông báo cho bằng hữu của tiền bối.” Đỗ Quyên vừa nghe, vội vàng gật đầu đồng ý, còn tưởng đối phương sẽ đưa ra yêu cầu gì, hóa ra chỉ là việc nhỏ nhặt.
Lục Tiểu Thiên đưa cho Đỗ Quyên một chiếc túi trữ vật, bên trong đều là linh thạch hạ phẩm và trung phẩm: “Ngươi cứ sai người đi thông báo cho bằng hữu của ta, sau khi kiểm kê linh thạch xong thì mang linh đan đến đây, ta sẽ tự mình xem thêm trong đại điện này.”
“Cũng được, quý khách cứ xem tùy ý, nếu có gì cần cứ phân phó với vãn bối.” Đỗ Quyên gật đầu, không khỏi có chút hảo cảm với vị tu sĩ tóc bạc trước mặt. Người trước mắt xuất thủ hào phóng như vậy, nhưng trên người lại không có một chút kiêu căng, cũng không có kiểu ra lệnh hống hách của kẻ bề trên, cho người ta một cảm giác rất tự nhiên. Khách nàng tiếp đã nhiều không nhớ hết, người này có thể coi là một người rất đặc biệt.
Lục Tiểu Thiên tự mình đi dạo trong đại điện đan dược, trong đó cũng có không ít linh đan tương đối hiếm thấy, ví dụ như Nhu Thể Đan khiến thân thể nữ giới mềm mại hơn. Giả Tử Đan dùng để giả chết, nhưng Lục Tiểu Thiên cảm thấy Giả Tử Đan này có phần vô dụng, kẻ địch mà hắn giết chết không phải bị phân thây thì cũng bị thiêu rụi bằng linh hỏa sau đó, muốn dùng bộ dạng giả chết để qua mặt, ít nhất đối với Lục Tiểu Thiên là không thể.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây