“Không cần đâu, không phải tộc ta, trong lòng ắt có dị tâm. Bản tọa há chẳng biết đám người Triệu Tộc này không đáng tin. Chỉ là Nhân Tộc phong ấn Ma Tộc ta đã vô số năm tháng, mà Triệu Tộc này lại có mối thù truyền kiếp với Nhân Tộc, ân oán giữa hai bên không thể hóa giải. Lần này đại quân Tốn Âm Ma Chương bộ tộc ta chỉ truyền tống được một nửa, thực lực còn chưa đủ, vẫn cần nhờ đến sự giúp đỡ của Triệu Tộc. Triệu Mộc Thắng không phải kẻ tầm thường, tuy thực lực có phần yếu hơn, nhưng tâm cơ không thua kém gì bản tọa. Mấy tên Triệu Tộc này bất chấp nguy cơ thả Nhân Tộc ra ngoài cũng phải đuổi theo tên thanh niên tóc bạc kia, ta đoán chắc chắn là đã phát hiện ra bí mật gì đó trên người hắn, hoặc là trong tay hắn có bảo vật mà Triệu Tộc nhất định phải có được.” Tốn Hồng lắc đầu nói.
“Nếu đã như vậy, chúng ta hãy giúp bọn họ vây bắt tên thanh niên tóc bạc kia, xem thử là bảo vật gì mà khiến Triệu Tộc cam chịu mạo hiểm lớn như thế.”
“Nhưng mà. . .” Nhân Thủ Ma Chương bên cạnh có chút do dự.
Thủ lĩnh Tốn Hồng nói với giọng âm trầm,“Sao nào, ngay cả lời của bản tọa cũng dám nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi cho rằng một khi đã thoát khốn, từ nay trời cao biển rộng, có thể thoát khỏi bộ tộc rồi sao?”
Nhân Thủ Ma Chương kia vội vàng cúi người xuống, liên tục nói không dám.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây