“Dĩ nhiên vẫn còn những tu sĩ Nhân tộc khác, nhưng về phần lối vào thì không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Nó phụ thuộc vào cả thiên thời địa lợi. Cái lối vào mà ta nhìn thấy, trên thực tế chỉ là một trận pháp giống như mê cung được ngụy trang. Cho dù hiện tại tiến vào, chẳng mấy chốc sẽ lạc lối ở bên trong và bị đẩy ra ngoài một cách khó hiểu.” Lục nhãn lão giả híp mắt cười nói.
“Đạo hữu hãy đi theo chúng tôi.” Lục nhãn lão giả chỉ cao tới eo Lục Tiểu Thiên, khoác hắc bào, động tác cực kì nhanh nhẹn, hóa thành một luồng thi khí màu xám nhạt bay về phía xa. Tên âm dương quái nhân thì bám sát theo sau, kéo theo hàng chục đạo tàn ảnh phía sau, cũng không hề kém hơn lục nhãn lão giả bao nhiêu.
Bước chân Lục Tiểu Thiên khẽ động, không nhanh không chậm theo phía sau lục nhãn lão giả và âm dương quái nhân. Đi qua khu rừng rậm rạp, cao ngút trời này, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đủ loại yêu thú tà dị hoặc là thi quỷ chi vật.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đến trước cửa một sơn động. Bên trong động có hắc khí lượn lờ, âm phong thổi từng đợt, mang tới một cơn rét lạnh thấu xương. Ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi cảm thấy từng đợt hàn ý. Hơi lạnh này không chỉ đơn thuần là rét lạnh bình thường, mà còn mang theo từng đợt âm tà chi khí, tựa hồ như không ngừng len lỏi vào tận xương tủy.
Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ tiến vào trong cổ mộ này sợ rằng cũng khó kiên trì được lâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây