“Chưa đầy trăm năm? Các ngươi đã từng gặp người này?” Một giọng nói thanh tao mà hơi lạnh vang lên, mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một bạch y nữ tử khoác áo tơi màu trắng đã lặng lẽ đến cách bọn họ chỉ hơn trăm trượng.
Lúc này Mục Dã Trường Đình mới nhớ ra ánh mắt của Lục Tiểu Thiên trước khi rời đi, thầm nghĩ hóa ra đối phương đã sớm phát giác được có người đến, mà bọn họ lại hoàn toàn không hay biết. Khoảng cách giữa hai bên quả thật không phải là lớn bình thường.
“Không chỉ từng gặp, năm xưa sự việc Quỷ Vương đồ thành oanh động cả Vô Thương thành một thời, chính là do người này trêu chọc đến. Tên Quỷ Vương hậu kỳ đó đã tàn sát toàn bộ Huyết Sư Thành, khiến cho nhiều tu sĩ vẫn lạc trong tay tên Quỷ Vương này. Nếu Vô Thương Thành không phải là nơi do nhiều tiên triều cùng quản lý, và tên Quỷ Vương đó không biết rõ về nội tình của Vô Thương Thành, e rằng Vô Thương Thành cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn năm xưa. Lúc đó, một nhóm chúng tôi gồm nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã truy đuổi hắn và tên Quỷ Vương kia rồi tiến vào truyền tống trận dưới đáy hồ Vô Thương, tiến vào một khu bí cảnh. Trong bí cảnh đó, có một thanh phi kiếm cực kì đáng sợ. Chỉ trong nháy mất công phu, đã quét ngang tên Quỷ Vương hậu kỳ đó, và cả mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ chúng tôi, không hề có chút lực phản kháng nào! Nếu không phải mấy người chúng tôi cách truyền tống trận kia không tới trăm trượng, nếu không nhờ tên Quỷ Vương hậu kỳ đó ngăn cản phi kiếm kia, sợ rằng không còn một ai may mắn sống sót trở về.”
Nghĩ đến kiếm thai trong bí cảnh, lúc này Triệu Đức Tường cũng không khỏi rùng mình.
“Vị Đông Phương tiên sinh này nhất định đã nhận được truyền thừa trong bí cảnh kia, nếu không thì không thể nào sống sót được. Ngay cả Quỷ Vương hậu kỳ cũng không có sức chống cự, một tu sĩ Kim Đan kỳ như hắn ta, nếu không có được truyền thừa thì làm sao có thể sống sót được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây