“Ngăn chặn đường đi của ta, ý muốn như thế nào?” Lục Tiểu Thiên dừng lại, hỏi.
“Nơi đây tuy không được coi là linh khí nồng đậm, nhưng ít nhất cũng là đất đai phì nhiêu, cung cấp cho không ít dân làng ở đây sinh sống. Trong vòng một ngày, xích địa ngàn dặm. Vừa hay khi Đông Phương tiên sinh thu lại cái gọi là linh cầm kia, hỏa thế nơi này liền bắt đầu thuyên giảm. Nếu như nói không có liên quan gì trong đó, nói ra cũng không ai tin. Tuy Đông Phương tiên sinh là một Luyện Đan tông sư, nhưng dù sao cũng là người có thân phận, muốn trực tiếp phủi sạch mọi thứ bỏ đi, không khỏi có chút hơi quá rồi.” Mạnh Như Quân cười lạnh một tiếng nói.
Mặc dù đối phương là Luyện Đan tông sư, địa vị cao quý, nhưng dù sao cũng mới kết anh không lâu. Huynh trưởng của Mạnh Như Quân đã có gia nghiệp ở Hạng Quốc, chỉ tiếc là huynh trưởng của ả đã vẫn lạc trong bí cảnh kia do đuổi theo tên tu sĩ tóc bạc trước mắt này, đến nay còn chưa nhặt lại được thi cốt.
Phần lớn thời gian của bản thân Mạnh Như Quân đều ở Vô Thương thành, nếu không phải vì những việc rắc rối của huynh trưởng trong gia tộc, ả cũng thật sự không nguyện ý đặt chân vào nơi này. Ả ta không mấy quan tâm đến sự tình Hạng Quốc. Nếu như ở Vô Thương thành không mấy vui vẻ, ả hoàn toàn có thể đi đến Thiên Vũ Quốc, hoặc là Đại Tề Quốc. Dù đối phương là Luyện Đan tông sư, thân phận cao quý, thì lại có thể làm gì được ả?
“Ngươi cho rằng ta phải làm như thế nào?” Lục Tiểu Thiên tự nhiên có thể nhìn ra Mạnh Như Quân này chỉ đang muốn gây khó dễ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây