Việc gia tổ năm xưa vẫn lạc ở nơi đây, chỉ là một loại phỏng đoán, nhưng đó là phỏng đoán đổi bằng mạng sống của gia tổ, chắc hẳn tám chín phần mười là thế. Lực lượng phản phệ của Trấn Hà Thạch Bi này đã suy yếu đi nhiều so với trước kia, chỉ cần xem Lục huynh có dám đánh cược hay không. Dù cược thua cũng không đến mức mất mạng. Lục huynh chớ nên do dự quá lâu, ta không thể duy trì sự khống chế đối với viên Thủy Phách Thạch này được bao lâu nữa.” Ngữ khí của Chiêm Vân Lượng càng lúc càng cảm thấy cố hết sức nói.
“Nếu đã như vậy, thế thì còn đợi cái gì.” Ánh mắt Lục Tiểu Thiên nhíu lại, phí hết tâm cơ tiềm nhập vào Tiêu gia đi tới Mạch Thượng Hồ này.
Ban đầu tưởng rằng sẽ có được bí mật về Tiên Tần Di Tàng, ai ngờ chỉ nhận được một câu kệ ngữ: “Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục chi.” Ý tứ có thể bảo rằng hộ triều long thú của Tiên Tần là Long Lộc. Cũng coi như có chút manh mối, nhưng chỉ là manh mối mà thôi. Thiên hạ rộng lớn, hắn biết đi đâu để tìm con Long Lộc này đây?
Chiêm Vân Lượng nói cũng không sai. Nếu Trấn Hà Thạch Bi này là bảo vật tồn tại từ thời kì Tiên Tần, tuy rằng không có lực công kích xuất sắc nhưng cũng có chỗ hơn người, đặc biệt là nó trấn áp Xích Hà nhiều năm như vậy, hấp thu lượng lớn thủy linh lực. Đã thấy bảo vật thì sao có thể tay không quay về, ánh mắt Lục Tiểu Thiên híp lại. Chiêm Vân Lượng hiện giờ bất quá chỉ là trạng thái nguyên thần, bản thân hắn không thể sống sót thì Chiêm Vân Lượng càng đừng hòng thoát được. Y đã không sợ, bản thân mình có gì phải sợ chứ.
“Chú ý!” Chiêm Vân Lượng khẽ quát một tiếng, thân hình lướt nhanh về phía Lục Tiểu Thiên. Lục Tiểu Thiên vung tay thu lấy nguyên anh của Chiêm Vân Lượng. Lúc này, trong nháy mắt Trấn Hà Thạch Bi xuất hiện một vết nứt, bên trong lam quang chớp động.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây