“Đã các ngươi cảm thấy là bằng bản lĩnh của mình để thoát khốn, ta cũng không cần nói cái gì, tránh xa một chút, để khỏi gặp phải sự ám toán của Ác Linh Cốc nữa.” Lục Tiểu Thiên cười gằn một tiếng.
“Chờ một chút, Lục sư đệ, việc này là chúng ta đã làm sai trước, bất quá dù sao cũng là đồng môn, còn xin Lục sư đệ mang bọn ta đi tìm người của Ác Linh Cốc, báo thù cho Vương sư đệ và Tông sư muội đã chết kia!” Chu Linh trên mặt đầy sát khí nói.
“Không sai, báo thù cho Vương sư đệ và Tông sư muội, không thể để cho đám hỗn đản của Ác Linh Cốc kia dễ chịu.” Thành viên tiểu đội cùng hưởng ứng nói.
“Đúng, để đám người Ác Linh Cốc đó biết được chúng ta cũng không phải dễ trêu, mụ nội nó, Nếu không phải bị đối phương lợi dụng địa hình vây khốn, Người của chúng ta triển khai không được, mới bị ngăn ở bên trong, đi, tìm lũ khốn này gây phiền phức đi.” Chu Ngang mắng một câu, gã ngược lại là đối với cái chết của Vương sư đệ và Tống sư muội không có tình cảm gì, thuần túy là chỉ muốn cho hả giận. Ngoài ra nếu có thể giết chết mấy người của Ác Linh Cốc, đoạt chút linh vật cũng không tệ.
“Đã như vậy, còn đứng ngây đó làm gì, đi thôi.” Lục Tiểu Thiên một bước phóng đi đã bước ra xa hơn một trượng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây