“Kỳ quái, nếu đã có người ở bên ngoài hạ độc thủ với đám người Lưu sư huynh, vì sao hiện tại một chút động tĩnh cũng không có.” Sau khi tu sĩ Ác Linh Cốc chạy ra khỏi hang động, không hề gặp phải tập kích như trong dự liệu. Thậm chí ngay cả một bóng ma nào cũng không thấy, khó tránh khỏi có chút nghi hoặc.
“Hoặc có lẽ đối phương gặp phải tình huống ngoài ý muốn khác, trong khu cấm địa này, không chỉ có lượng lớn tu sĩ, còn có yêu thú hoành hành, gặp phải nguy hiểm cũng là chuyện thường tình mà thôi.” Tạm thời không có nguy hiểm, Vu Liễu Phượng lại phong tình nói.
“Diệp sư huynh, chúng ta hiện tại là đi hay ở?” Triệu Dung hỏi.
“Tự nhiên là đi thôi, chúng ta đều đã rời khỏi hang động, tình hình bên trong như thế nào cũng đều không rõ. Nếu lại mạo muội đi vào, ngược lại sẽ bị đệ tử Linh Tiêu Cung chiếm cứ địa lợi phục kích lại chúng ta cũng không chừng.” Diệp Hưng Bình sắc mặt khó coi, tức giận nói.
Cảm giác không hiểu rõ chuyện gì xảy ra quả thật không hề dễ chịu, tự nhiên lãng phí hết một đống thời gian và còn tổn thất không ít nhân thủ, làm cho y cảm thấy uất ức không thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây