“Quả nhiên vẫn phải phái người ra đây.” Sau khi nhìn thấy ba tu sĩ Ác Linh Cốc từ trong hang động đi ra, Lục Tiểu Thiên hiện thân phía sau một thân cây. Nhìn mấy bóng người rời đi, hắn khẽ cau mày, tu sĩ Ác Linh Cốc khi rời khỏi biểu tình không hề hoang mang, hiển nhiên tình huống trong hang động đối với họ mà nói không tính là xấu. Ngược lại, với họ không xấu nhưng đối với Linh Tiêu Cung thì không nhất định a.
Chỉ là không biết tình cảnh của đám người Ngô Nghiên trong đó như thế nào. Nếu như tiểu đội của Ngô Nghiên cũng không thể thuận lợi đạt được Tử La Tham, chỉ dựa vào sức một mình hắn, e rằng khả năng cũng cực kỳ nhỏ. Hắn tuy rằng lựa chọn rời khỏi đội trước, nhưng không hề không ham muốn những cây Tử La Tham đó.
Tình huống sau này nếu cho phép thì sẽ cứu đám người Ngô Nghiên thoát khốn. Nếu như không thể, bản thân cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
“Trước tiên đi theo mấy người này coi chúng định làm gì.” Lục Tiểu Thiên quyết định, sau đó âm thầm đi theo sau.
“Vu Liễu Phượng đúng là phong lưu thành tính rồi, trước mặt đạo lữ của mụ mà còn liếc mắt đưa tình với Diệp sư huynh. Triệu sư đệ quả thật là hèn nhét, vậy mà vẫn còn có thể nhịn nhục được.” Một tu sĩ tướng mạo hèn mọn cười xấu xa nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây