Một mảnh cây cối um tùm, cỏ dại rậm rạp. Lục Tiểu Thiên và Phạm Thanh phải chạy trốn khắp nơi. Không bao lâu, bọn họ liền chạy tới trước một biển hoa rộng cả mười mấy mẫu.
Đóa hoa hình cái loa có màu hồng phấn yêu dị và kiều diễm, cả khu biển hoa trông vô cùng đẹp mắt. Vốn Lục Tiểu Thiên cũng dự định trốn vào trong biển hoa. Nhưng nhìn thấy dưới những gốc hoa cao bằng đầu người này, không ngờ lại có một số bạch cốt, trong đó còn có một số vừa mới chết đi không lâu. Trong lòng hắn dâng lên một tia cảnh giác, liền cải biến phương hướng. Bất quá Phạm Thanh hoảng hốt chạy bừa lại đâm đầu lao vào. Rất nhanh một màn ly kỳ đã xuất hiện, những đóa hoa hình cái loa đó không ngờ lại điên cuồng mở rộng cái miệng loa đó, một ngụm nuốt trọn cả người Phạm Thanh vào trong.
“Không ngờ lại là Thực Nhân Yêu Hoa tuyệt tích đã lâu trong tu tiên giới!”
Lục Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới một cái ký sự do tên tu sĩ gọi là Tằng Nghị của Linh Tiêu Cung viết, bên trong giới thiệu đến một loại hoa không khác chút nào với những đóa hoa trước mắt này, dùng vẻ ngoài yêu dị xinh đẹp để hấp dẫn phi điểu và tẩu thú, chờ khi chúng tới gần, là một hơi cắn nuốt hết thảy.
Bất quá Phạm Thanh vô cùng không may, mới từ bên trong một gốc hoa ăn thịt người chạy thoát ra ngoài, còn đứng chưa vững đã đụng phải hai gốc hoa ăn thịt người khác. Hai đóa hoa hình cái loa đồng thời mở to miệng, một đóa cắn đầu, một đóa cắn vào hai chân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây