“Hoắc lão quái, Lôi lão quái, sao lần này là các ngươi tự mình dẫn đội?” trên chiến thuyền phi thiên của Cổ Kiếm Tông, một đạo bích quang phóng lên tận trời. Thanh âm hùng hồn vang giống như hoàng chung rền vang, chấn động bốn phía.
Chỉ thấy bên trong bích quang trùng thiên, một lão giả với một đầu râu tóc màu xanh biếc đạp không bay tới, phía sau lưng kéo lấy một chuỗi bóng ảnh thật dài.
“Bích Tu lão quái, ta lần này nghe được ngươi đã đến, mới cố ý nhận nhiệm vụ tông môn lần này.” Hoắc Ngọc Minh cũng cười ha ha một tiếng, Bích Tủy Huyết Tinh kia của ngươi còn không, ba năm trước lão phu đã dùng hết rồi.”
Bích Tu lão quái lập tức râu tóc dựng đứng trừng mắt nói: “Cái gì, Bích Tủy Huyết Tinh của lão phu mười năm mới sản sinh ra một viên, bản thân ta bình thường cũng không nỡ dùng, ngươi một lần thắng đi lão phu năm mươi viên, thế mà vẫn còn chê ít, thật là tức chết ta thôi! Lần này lão phu nói thế nào cũng sẽ không mắc bẫy của người nữa.”
“Bích Tu lão quái, những lời này không nên nói qua sớm, Hoắc sư huynh của ta lần này chuẩn bị một khối Bích Nguyệt Thạch, vừa khéo Bích Hàn Công của ngươi lại tu luyện tới bình cảnh.” Lôi Vạn Thiên ha ha cười lớn, cách không nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây