Đoàn Tàu Vô Hạn Cầu Sinh, Hãy Cướp Lấy Thân Phận Người Chơi

Chương 3:

Chương Trước Hết Chương

Chẳng lẽ lên mạng la lối om sòm sao? Hay là tìm đường dây nóng của Thị trưởng, rồi cứ gọi điện thoại làm phiền người ta ư?

“Đồng chí, chúng tôi có thể tiến hành hỏi chuyện được chứ?” Hai cảnh sát giao thông đi vào, một người cao gầy, hơi đẹp trai, một người có dáng người chắc nịch, tướng mạo thành thật.

Ánh mắt Khương Khải nhìn khuôn mặt của anh cảnh sát giao thông đẹp trai, đồng tử khẽ run lên, cô có ấn tượng về người này.

Sau khi Xuân Thành giảm nhiệt độ, băng tuyết phong tỏa con đường, phần lớn mọi người không có cách nào ra ngoài, vì vậy chính phủ đã tổ chức người phát vật tư đến tận nhà.

Ngày hôm đó, người chơi cướp xe vật tư, anh cảnh sát này vì bảo vệ đồng đội mà bị người chơi đâm chết.

Còn chuyện vì sao cô biết việc này, là bởi vì địa điểm xảy ra vụ việc ngay trước cửa khu chung cư của cô, thậm chí người chơi ra tay chính là kẻ ẩn nấp trong khu chung cư của cô.

Bọn họ hung dữ xông ra, sau khi giết người, mang theo chiến lợi phẩm dào dạt đắc ý quay trở về.

Ở trên lầu, cô nhìn thấy tất cả.

Khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai nhuộm đầy máu tươi, dần dần đông cứng trên nền tuyết, đây là người chết đầu tiên cô nhìn thấy, đã gây chấn động rất lớn cho cô. Cũng vào lúc đó, cô xác định, người chơi đều là ác ma, không mạnh lên chỉ có thể chờ chết!

Cô nhìn bộ đồng phục cảnh sát trên người đối phương, do dự một lát, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Cảnh sát, tôi có một chuyện rất quan trọng, muốn báo cáo với lãnh đạo nhưng các anh nhất định không được tiết lộ tin tức.”

Cô không có nhắc tới chuyện người chơi, chỉ nói về việc Xuân Thành giảm nhiệt độ mạnh.

Và sau đó, đã có cuộc đối thoại ban đầu.

Hai cảnh sát giao thông đều cạn lời nhìn cô, rồi lại nhìn nhau, người chắc nịch kia đi ra ngoài tìm bác sĩ: “Bác sĩ, chấn động não có thể xuất hiện ảo giác không?”

Khương Khải: “…” Cô biết ngay là vậy mà, chỉ dựa vào lời nói, rất khó để người khác tin tưởng.

Phải làm cách nào để chứng minh lời mình nói là sự thật đây?

Cô chỉ có thể tiếp tục cưỡng chế khởi động giao diện người chơi.

“Giao diện người chơi bị hỏng 67%, không thể mở.”

Khương Khải cắn răng: “Mở ba lô người chơi!”

Cô cố gắng hết nửa ngày, trong đầu càng thêm đau đớn hỗn loạn, cuối cùng cũng mở được một cái khe nhỏ… của một trong tám ô ba lô.

Anh cảnh sát đẹp trai thấy sắc mặt cô càng ngày càng khó coi, sốt ruột gọi cô: “Đồng chí! Cô Khương!”

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)