Đêm đã khuya, Kiều Đông Anh ở lại làm ổ trong chăn cùng Đại Kiều.
Ánh trăng lung linh chiếu xuống mặt nước hắt vào, mặt đất giống như được phủ một lớp sương mờ, Kiều Đông Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại, mãi vẫn không ngủ được.
Đại Kiều nhỏ giọng hỏi: “Chị họ, chị làm sao vậy? Có phải có tâm gì không?”
“Không có.” Kiều Đông Anh theo bản năng phủ nhận, nhưng rất nhanh lại nói: “Đại Kiều, nếu, chị nói là nếu Hoắc Trì nhỏ tuổi hơn so với em, em còn muốn ở bên cạnh anh ấy không?”
Đại Kiều nghe thấy lời này có cô ấy, lại nhớ đến chuyện trước đây mình gọi Hoắc Trì là em trai, khóe miệng cong lên: “Sao lại không chứ, chỉ cần vẫn là anh ấy là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây