La Tuấn Lương thấy ánh mắt của người chung quanh dừng ở trên người anh, mặt trướng đến đỏ bừng: “Mẹ, lúc con ra ngoài gặp được một bạn học, bị trì hoãn một chút, bình thường xe lửa đều trễ giờ, con không nghĩ tới hôm nay xe lửa lại đúng giờ như vậy!”
Ánh mắt mẹ La vẫn nhìn phía sau anh, nhìn đến nhìn đi cũng không thấy bóng dáng của Kiều Đông Hà.
Lông mày lưa thưa nhíu lại nói: “Vợ con đâu? Cô ta không lại đây sao?”
La Tuấn Lương giải thích nói: “Mẹ, Đông Hà cô ấy vốn muốn tới, nhưng vừa muốn ra ngoài cô ấy đột nhiên bụng không thoải mái, cho nên con bảo cô ấy không cần lại đây.”
Nhà ga nhiều người như vậy, nếu đụng tới đụng lui sẽ không tốt lắm, hơn nữa một mình anh lại đây vậy là đủ rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây