Anh nâng tây vén mái tóc tán loạn trên trán của cô ra sau tai: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em về sớm nghỉ ngơi đi.”
Gió đêm thổi tới, trong không khí mang theo hương thơm của cây cỏ hòa cái bùn đất, màu trắng của ánh trăng xuyên qua từng tầng mây truyền đến.
Đại Kiều nhìn người trước mặt, trong lòng đột nhiên trở nên điên cuồng.
Càng khiến cho người ta xấu hổ đó là, vậy mà cô lại có suy nghĩ muốn chủ động cho anh một nụ hôn mãnh liệt!
A a... Cô đúng là không biết xấu hổ mà!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây