Kiều An Kiệt đột nhiên được khen, khóe miệng hơi cong lên, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Tiết An Húc càng bĩu môi hơn, quả thực có thể chảy một thùng nước miếng: “Chị, không phải chị nói mỗi người đều có ưu điểm của mình sao? Không phải chị nói không thể nói em không bằng người khác trước mặt trẻ con sao? Vậy mà hiện tại chị lại nói em không thông minh bằng An Kiệt, em tức giận!”
Bé con mập mạp bĩu môi, hai má phình phình, giống gấu nhỏ tức giận, Đại Kiều vừa thấy cậu như vậy, suýt chút nữa bị sự dễ thương này làm cho ngất xỉu.
Cô duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cậu nói: “Được rồi, là chị sai, chị không nên so sánh em với An Kiệt, em rất tốt, nhưng nếu sau này An Kiệt thi đậu đại học thủ đô, em vẫn còn học sơ trung, vậy em cũng đừng khóc lóc kể lể với chị nhé!”
Thật ra Tiết An Húc cũng không ngu ngốc, chỉ là chỉ số thông minh của trẻ em bình thường, đều từng bước đi lên, nhưng bởi vì học sinh ưu tú Kiều An Kiệt này làm so sánh, cậu bị chèn ép rất khó chịu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây